Hai người gần một năm không gặp, nên nhớ nhau cực kỳ, mặc dù kháng cự lại sự đâm chọc của bộ râu cằm của anh, nhưng cô cũng chỉ oán trách hai câu, rồi cuối cùng cũng từ từ thả lỏng cơ thể và ôm lấy cổ anh.
Suy nghĩ dần trở nên mơ hồ, gió bấc ngoài kia đang rít gào mà đập vào khung cửa sổ, phát ra những tiếng bành bành, mang đến cảm giác ồn ào.
Trong chăn có một cái lò sưởi bằng người, cả thế giới dường như đang ủ mình trong mùa xuân ấm áp.
Thậm chí Cố Di Gia còn toát ra mồ hôi.
Cô hơi xấu hổ mà đưa tay đánh một cái lên lồng ngực nhễ nhại mồ hôi: "Anh... lỡ như bị nghe thấy thì sao..."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây