Bây giờ đã được hơn nửa tháng mười, thời tiết đã trở lạnh, cũng là ngày Cố Di Gia không chê đoàn trưởng Phong, buổi tối ngủ đặc biệt thích nằm trong vòng tay đoàn trưởng Phong.
Cố Di Gia mỉm cười hôn anh, cố ý nói: "Anh Lẫm, anh sao vậy? Tại sao anh lại không để ý đến em?" Cô nói một cách đáng thương: "Nghĩ đến việc sau khi vào đại học thì phải xa anh, trong lòng em cảm thấy rất khó chịu, không muốn phải xa anh…
Sắc mặt Phong Lẫm hơi dịu đi, duỗi tay ôm thật chặt người trong lòng.
Anh thở dài trong lòng, anh thực sự là thiếu nợ cô mà!
Cố Di Gia mỉm cười cọ cọ vào mặt anh, nhìn vô cùng ngoan ngoãn, giống như con mèo con đáng yêu vậy: "Anh Lẫm, chúng ta sắp phải chia xa rồi, nhất định phải trân trọng hiện tại..."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây