Cố Di Gia ôm chặt lấy anh.
Cô vốn tưởng rằng mình có nhiều việc phải làm như vậy, công việc bận rộn thì sẽ không nhớ anh, mãi cho đến khi anh quay lại, cô mới phát hiện ra mình thực sự rất nhớ anh, chỉ là sự nhớ nhung đó bị đè nén ở trong lòng.
Phong Lẫm cũng ôm cô, hai người đứng trong hành lang tối, yên lặng dựa sát vào nhau.
Một lúc lâu sau, Cố Di Gia buông ra trước: "Anh đói bụng chưa? Em nấu cho anh một bát mì... Đúng rồi, anh đi tắm trước đi, trên người anh toàn mùi mồ hôi thôi."
Phong Lẫm: "… Vừa rồi cô ôm anh chặt như vậy, anh còn tưởng cô không chê.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây