Sáng hôm sau, mọi người trong nhà lần lượt thức dậy.
Cố Di Gia không ngủ ngon lắm, cô sẽ dậy khi có tiếng động nhỏ.
Nghỉ ngơi không tốt, cả người cứ ngơ ngơ ngác ngác, sắc mặt cũng nhợt nhạt, cô cứ ngồi đó với mái tóc xõa xuống, ngay cả khuôn mặt như tiên nữ cũng khá đáng sợ.
“Cô út ơi, cô út không ngủ được ạ? Bảo Hoa lo lắng hỏi.
Cố Di Gia phản ứng chậm, như thể đầu óc cô vừa mới tiếp nhận được lời nói của cô bé, cô bèn nhẹ nhàng nói: “Cô bị mất ngủ ấy mà.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây