Cố Di Gia nhích người lại gần anh hơn, hôn lên chiếc cằm đã mọc lún phún râu kia, dịu dàng nói: “Anh Lẫm, anh tin em đi, sức khỏe của em đã tốt hơn trước đây rất nhiều, em luôn kiên trì rèn luyện, những thứ anh dạy em em đều tập hết.
Phong Lẫm không nói gì, chỉ siết chặt cánh tay mình lại, sau đó vuốt ve lưng cô.
“Ngủ đi. Giọng nói khàn đặc của anh vang lên trong căn phòng yên tĩnh vắng lặng.
Cố Di Gia không đoán được suy nghĩ của anh, chẳng lẽ anh muốn đợi xem ngày mai cô có bệnh không sao?
Cô đã căng thẳng mất cả buổi chiều hôm nay rồi, nghe âm thanh gió tuyết đang rít gào bên ngoài cửa, cuối cùng vẫn không chống chọi lại được cơn buồn ngủ, mí mắt híp lại ngủ thiếp đi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây