Vẻ mặt của đại đội trưởng trở nên thất vọng nhưng cũng không miễn cưỡng người ta, anh ấy nói với Cố Di Gia: "Gia Gia à, cô tiếp đãi đồng chí quân nhân này tử tế nhé."
Cố Di Gia chớp mắt nhìn, gật đầu nói: "Vâng."
Bảo Hoa chạy đến nắm chặt lấy tay Cố Di Gia, cô bé ngẩng mặt nhìn Phong Lẫm.
Tuy rằng hơi thở kiên cường đan hòa với máu của Phong Lẫm rất đáng sợ nhưng sau khi cô bé hơi khúm núm thì vẫn cả gan nhìn anh.
Bởi vì cha là quân nhân nên cô bé rất có thiện cảm tự nhiên với mấy anh lính, sau khi cô bé biết chú đáng sợ trước mắt này là quân nhân thì cô bé không còn sợ nữa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây