Phong Lẫm nói: "Ừ, chúng ta sẽ không nuôi."
"Thật sao?" Cố Di Gia ngẩng đầu nhìn anh, hốc mắt của cô hơi hồng, đôi mắt đen lay láy như một ao nước trong veo, phẳng lặng mang theo chút đáng thương và đáng yêu.
Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô: "Đương nhiên là thật, em muốn nuôi thì chúng ta nhận nuôi một đứa nhỏ, em không muốn nuôi thì sau này chỉ có hai chúng ta sống với nhau, yên tĩnh thoải mái."
Mặc dù anh chưa từng nuôi đứa bé nào nhưng anh cũng biết khi những đứa trẻ đó quậy phá thì sẽ kinh khủng như thế nào, người nuôi cần phải cố gắng và cục kỳ kiên nhẫn, không phải chỉ cần cho bọn chúng ăn no mặc ấm là đủ rồi.
Cơ thể của cô không khỏe, sợ là cô không thể nào nuôi nấng trẻ con, công việc của anh cũng không cho phép anh ở bên cạnh họ mỗi ngày và chia sẻ trách nhiệm với cô.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây