Ngày hôm sau, lúc tiếng kèn vang lên Cố Di Gia vẫn không thức dậy, đoàn trưởng Phong mặc quần áo giúp cô rồi dứt khoát ôm cô đi ra ngoài.
Gió lạnh thổi qua làm cô tỉnh táo hơn một chút.
Đợi đến lúc rửa mặt xong, cô cũng dần tỉnh lại.
Lúc ra cửa bắt đầu chạy bộ, cuối cùng cô cũng hoàn toàn thanh tỉnh, sau đó bắt đầu chạy chầm chậm đầy đau khổ, cái kiểu chậm đến mức không thể chậm hơn được.
Phong Lẫm cũng không hối thúc cô, anh đi theo bên cạnh, đôi chân dài bước đi còn nhanh hơn cô chạy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây