“Mèo và chó bán rất đắt hàng trong thành phố. Nhiều đứa trẻ thích chó mèo và hoa ở bên trong, thật ra mấy cậu vẽ các bức tranh vừa đáng yêu vừa thú vị, mấy đứa nhóc nhìn xong thì không thể nào dời mắt. Cậu chờ nhé, chờ qua năm mấy đứa nhỏ có tiền mừng tuổi, đến lúc đó bán được nhiều hơn nữa..."
Phương Mỹ Di càng kể càng kích động, tuy cô ấy coi trọng bộ truyện tranh ngắn này, nhưng mọi thứ vẫn phụ thuộc vào doanh số bán ra như thế nào.
Bây giờ có thể thấy được doanh số bán ra đã đạt được, nhưng sao lại không khiến cô vui vẻ?
Cố Di Gia cũng rất phấn khích. Nếu bán đắt thì bọn cô cũng được chia hoa hồng.
Cô cười đáp: "Tớ và Nghi Giai đã vẽ xong bản thảo cho kỳ tiếp theo rồi, khi nào cậu đi làm trở lại thì đến lúc đó cậu có thể đến chỗ tớ lấy."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây