Cố Di Gia ngạc nhiên, vậy mà cô lại ngủ cả buổi sáng ư? Thảo nào cả người cô lại mềm nhũn.
Cô nói: "Em ngủ muốn no luôn rồi, em không đói bụng..."
Phong Lẫm cũng không tin mấy câu nói nhăng nói cuội như ngủ ngon đến nỗi no cả bụng, anh nghĩ rằng cô đang ốm nên không muốn ăn, dù vậy thì lúc này cô càng phải ăn một ít, nếu không thì lấy sức đâu chống lại bệnh.
"Mẹ cũng đã về và đang chờ em ăn cơm đó, dù sao thì em cũng phải ăn một ít." Phong Lẫm nhẹ nhàng dỗ dành, thậm chí anh còn đưa cả mẹ ra để dỗ cô.
Quả nhiên tinh thần của cô đã phấn chấn hơn: "Dạ."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây