Phong Lẫm căng thẳng, theo bản năng nắm cả eo của cô, sau đó anh nhanh chóng đưa cô rời khỏi chỗ này, đi tới phía sau gốc cây ngân hạnh gần đó.
Phía sau cây ngân hạnh khá tối, nếu như không đi tới đó thì chắc chắn sẽ không thể phát hiện ra có hai người đang trốn ở đó.
Hai tay Phong Lẫm giữ lấy cô, ôm cô vào trong ngực, một tay nhẹ nhàng vỗ về lưng của cô, giọng nói mang theo chút trách cứ: "Cho dù là có chuyện gì em cũng không được vội, càng không được chạy."
Cố Di Gia chôn mặt vào trong lồng ngực anh, bĩu môi nói: "Em biết rồi, em chỉ đi nhanh chút xíu thôi mà."
"Chút xíu cũng không được." Đoàn trưởng Phong nói một cách nghiêm túc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây