Chờ sau khi Cố Minh Thành rời đi, Cố Di Gia nhàm chán nhìn cây ngân hạnh phía trước.
Bên này có rất nhiều cây ngân hạnh, hàng cây cao lớn trong khu nhà tập thể của gia đình quân nhân chính là một cảnh đẹp, nghe chị dâu Diệp nói, chờ đến khi thời tiết chuyển lạnh, lá cây ngân hạnh đều trở nên vàng óng ánh, đó mới gọi là hoàn mỹ.
Cố Di Gia nâng cằm, nhìn gió thổi qua ngọn cây, điểm ánh sáng rơi nơi mặt đất cũng lắc lư theo, nhảy lên nhảy xuống, cô vui vẻ đếm những điểm sáng kia.
"Đồng chí Cố?"
Nghe thấy giọng nói, Cố Di Gia phản ứng chậm nửa nhịp, cô chậm rãi quay đầu và nhìn thấy người đàn ông đứng cách đó không xa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây