Cả ngày Cố Di Gia cứ thấp thỏm không yên, ngay cả giấc ngủ trưa cũng không được an ổn.
Trần Ngải Phương trở về thấy cô ngồi trong phòng khách, dáng vẻ không tập trung thì trong lòng rất bất ngờ.
"Em sao vậy?" Cô ấy hơi lo lắng hỏi rồi chìa tay sờ trán của Cố Di Gia, thấy nhiệt độ bình thường thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không ngã bệnh là được rồi.
Cố Di Gia nói: "Bảo Hoa lớn như thế rồi nhưng chưa bao giờ rời khỏi em cả..."
Từ sau khi đến với thế giới này, dường như mỗi ngày cô đều ở bên cạnh Bảo Hoa, hai người chưa từng xa cách, đột nhiên cô bé phải đến nhà trẻ nên trong lòng cô cũng trở nên trống trải, không biết đi đâu về đâu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây