Nghe được lời này, trái tim thắt chặt của Cố Di Gia thả lỏng, nước mắt cứ thế trào ra.
Những người khác cũng buông lỏng, sau đó nhìn nhau, reo hò vui vẻ rồi biết điều mà rời đi.
Cố Minh Nguyệt sau cùng ngoảnh đầu nhìn Cố Di Gia một cái rồi lặng lẽ cùng những người khác rời khỏi.
Sau khi ra khỏi phòng học, Du Phong chưa quên Cố Minh Nguyệt.
Anh hỏi: “Đồng chí Cố, cô muốn đi đâu? Bọn tôi đưa cô đi. Tuy rằng không biết những tội phạm trốn trại kia đã bị bắt hết chưa nhưng Du Phong vẫn quyết định giúp người thì giúp cho trót.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây