“Chị Diệp, hình như chú của em tức giận thì phải?” Lúc này Phó Viện mới ý thức được tâm tình của Phó Thập Đông có chút không đúng, “Đôi giày này em không muốn nữa, chị mang về đi ạ.”
“Không có việc gì, em cứ yên tâm mang nó đi, chị và chú của em có chuyện khác muốn nói.” Diệp Ngưng Dao vỗ bả vai Phó Viện để trấn an, cảm thấy đau lòng cho sự trưởng thành sớm của cô bé.
Năm phút sau, hai người đứng dưới gốc cây đại thụ ngoài cửa, Phó Thập Đông từ trong túi móc ra một tờ năm đồng đưa cho cô, nói: “Đây là tiền mua giày và sách cùng bút màu.”
Diệp Ngưng Dao nhìn chằm chằm vào tiền mà anh đưa, có chút tức giận, “Anh nhất định phải cùng tôi một hai tính toán rõ ràng như vậy hay sao? Hơn nữa, những thứ kia không phải mua cho anh, tiền này tôi không cần, anh cất lại đi.”
Bởi vì tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, Phó Thập Đông vẫn kiên quyết nhét tiền trực tiếp vào tay cô, “Những thứ quá đắt tiền chúng tôi không thể lấy, còn có, sau này ... tốt hơn là cô không nên đến nhà của chúng tôi nữa, để tránh những tin đồn linh tinh.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây