Sau khi tìm kiếm một lúc lâu, cô thấy bút màu và một chồng sách tranh ở một góc kín đáo, liền nói với người bán hàng: “Tôi lấy thêm hai cuốn sách tranh và một hộp bút màu nữa.”
Ở trong sách, tuy rằng Phó Niên không thể nói chuyện và phản ứng rất chậm chạp, nhưng ở trên mặt nghệ thuật lại rất có tài năng, Diệp Ngưng Dao muốn chạm đến đúng chỗ ngứa để có thể thân cận hơn với cậu nhóc.
“Cô đi giày cỡ 35 à?” Mạc Tiểu Thanh thấy mấy quyển sách tranh và bút màu mà cô mua thì không hiểu ra sao, đó đâu giống như đồ mà bọn họ sẽ dùng đến.
“Ừ.” Diệp Ngưng Dao mơ hồ trả lời, lại quay sang thúc giục cô ấy: “Mua sắm xong chưa? Đi nhanh lên, chúng ta cần gửi thư nữa đấy!”
Hôm nay đến huyện việc quan trọng nhất là gửi thư cho gia đình nhà họ Diệp, trong trí nhớ của nguyên chủ, người nhà của cô thật sự rất cưng chiều cô, hiện tại cô đã lấy đi thân thể của người ta, ngoại trừ giúp cô ấy báo thù, cô còn có nghĩa vụ phụng dưỡng cha mẹ của cô ấy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây