“Anh không bán đứng em đúng không?” Mạnh Nghênh Oánh đối với người anh trai này rất khinh thường, nhưng bên ngoài vẫn giả bộ một kiểu “anh em thâm tình”.
“Yên tâm đi, cậu ta cho rằng anh cố ý làm người khác khó xử chứ không đoán ra em.” Mạnh Nghênh Võ cầm lấy một nắm hạt dưa ở trên bàn, bắt đầu tùy ý nhấm nháp, “Nữ nhân họ Diệp kia anh đã giúp em đưa đến phía đông của thôn rồi, có phải em nên cho anh chỗ tốt gì không?”
Mạnh Nghênh Võ dùng ngón tay cái và ngón trỏ ngoắc ngoắc để đòi tiền, trên mặt nở nụ cười xấu xa.
“Đây, xài tiết kiệm chút đi.” Mạnh Nghênh Oánh từ trong túi móc ra năm tệ đặt lên bàn, lại giao việc nói: “Mấy ngày nữa trong thôn chắc sẽ có tin đồn, anh phải giúp em kiểm soát tin đồn thật tốt, nhất định đừng để lửa đốt đến trên người Giang Hoài.”
“Yên tâm đi, chuyện này sẽ không làm khó được anh trai của em đâu.” Mạnh Nghênh Võ đem tiền bỏ vào trong túi, trước khi đi còn không quên bốc một nắm hạt dưa, “Loại hạt dưa này ăn rất ngon, Tiểu Vĩ vẫn còn nằm viện ở trong huyện, em là người làm cô nên mua cho nó một ít đồ ăn vặt chứ nhỉ!?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây