“Được, chúng ta gọi món trước đi.” Dù đồ ăn ở đây đắt cỡ nào, thân là hậu bối, Diệp Ngưng Dao cho rằng bọn họ nên mời bữa ăn này mới đúng, may mắn là sau khi gọi đồ ăn làm cho gián đoạn, tâm trạng của đương sự cũng dần bình tĩnh lại.
Trước mặt người lạ, Phó Thập Đông thường đối xử với bọn họ bằng khuôn mặt lạnh lùng, Đông Nam Lễ là một người lớn tuổi, anh cố gắng giảm thiểu sự sắc bén trên khuôn mặt và không nói gì, chỉ lắng nghe cuộc trò chuyện của bọn họ.
Đông Nam Lễ muốn giao tiếp với anh, nhưng ông ấy bị mắc kẹt giữa muôn vàn từ ngữ và không biết nên bắt đầu từ đâu, ông ấy đột nhiên nhớ đến bức ảnh trong tay, ông ấy giơ tay và đưa bức ảnh cho Phó Thập Đông: “Cháu và ông của cháu với cha của cháu có vẻ ngoài trông rất giống nhau, ngay cả khí chất cũng rất giống nhau.”
Diệp Ngưng Dao nghiêng người tò mò liếc nhìn bức ảnh, đúng như Đông Nam Lễ đã nói, người đàn ông mặc áo dài Tôn Trung Sơn ở phía trên trông rất giống Phó Thập Đông, không chỉ về ngoại hình mà còn cả khí chất.
Phó Thập Đông theo ngón tay nhìn chăm chú vào bức ảnh, trên đó là những người thân của anh, là những người máu mủ tình thân với anh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây