Từ dữ dội đến triền miên, Phó Thập Đông cắn vành tai cô thì thầm cảm xúc bị kìm nén đã lâu: “Dao Dao, anh yêu em.”
Người thời đại này không giỏi biểu đạt, không phải anh không giỏi, mà là anh không dám.
Nhưng hôm nay, khi biết Diệp Ngưng Dao gặp nguy hiểm, anh rất hận bản thân mình đã nhát gan.
Trên đời này không có thuốc chữa hối hận, bây giờ anh cũng không muốn hèn nhát nữa.
Đôi môi mỏng của người đàn ông nán lại bên tai cô, nghe thấy lời thú nhận này, trái tim của Diệp Ngưng Dao ngoài hoảng loạn ra thì còn có một tia mừng rỡ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây