“Vừa hay, tôi cũng muốn đi lên huyện thành, sao chúng ta không đi cùng nhau.” Quá trình bán hàng là một quá trình từng bước, Mạnh Nghênh Oánh vẫn mỉm cười và thái độ của cô ấy trở nên tốt chưa từng có.
Điều này khiến Tiền Linh có chút thụ sủng nhược kinh(*), nhưng đồng thời cũng cảnh giác.
[Chú thích: (*) Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.]
Trước đây Trần Ngọc Như và Lưu Mỹ Ngọc với cô ta có quan hệ tốt như vậy, lại đều rơi vào tay nhà họ Mạnh, cô ấy không muốn làm kẻ thứ ba bị như vậy.
“Ừm, tôi có hẹn với Mặc Tiểu Thanh, chúng ta đi cùng nhau có lẽ sẽ không tiện.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây