“Ngày mai em không cần giúp anh đưa nước nữa.” Hai người ngồi dưới gốc cây đa lớn nghỉ ngơi, Phó Thập Đông lấy chiếc khăn tay trong túi ra lau mồ hôi mỏng trên trán cô.
Hôm nay Diệp Ngưng Dao mặc một chiếc áo khoác cotton ngắn tay, mặc vào rất thoải mái. Cô nhướng mắt trêu đùa: “Cái gì? Không muốn gặp em nữa sao?”
“Không phải, là sợ em vất vả.” Phó Thập Đông cúi đầu nhìn cô, lông mi dày khẽ run.
Thực ra là anh ghen...
“Em không vất vả, em thích mang nước cho anh.” Bằng cách này, cô có thể ra ngoài thư giãn mà không phải đối mặt với Mạnh Nguyên Võ cả ngày, cô còn có thể rèn luyện cơ thể.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây