Ra ngoài gặp ôn thần, Uông Đại Thuận bất giác nuốt nước miếng, hai chân run rẩy: “Không, không có ai cả.”
Diệp Ngưng Dao nhìn củi trên vai hắn ta, mặt mày hớn hở đi tới: “Đây không phải là đồng chí Uông sao? Ra ngoài chặt củi à?”
Nói xong cô giơ tay lên sờ lên cành cây thông vừa bị người chém xuống, hai giây sau buông tay xuống.
Uông Đại Thuận như bị đóng băng, hoảng sợ nhìn cô, không dám nhúc nhích.
Có lẽ lần trước chịu kích thích quá lớn, hắn bỗng nhiên cảm thấy đau trứng, bất giác kẹp chặt đũng quần, thái độ cúi thấp đầu khúm núm với cô.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây