Sáng sớm hôm sau, kèm theo vài tiếng chim sẻ ríu rít, Diệp Ngưng Dao từ trong giấc ngủ mở mắt ra, tầm mắt mơ hồ vừa vặn đối diện với đôi mắt hơi u oán của anh.
Cô híp mắt, lười biếng ngáp một cái: “Chào buổi sáng....”
Thấy dáng vẻ vô tâm vô phế của cô, Phó Thập Đông vừa tức giận vừa buồn cười: “Em ngủ thêm một lát nữa đi, để anh đi nấu cơm.”
“Ừm, được, cám ơn anh.”
Diệp Ngưng Dao vặn mình, lại rụt đầu vào chăn chuẩn bị ngủ lại.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây