“Ôi! Đừng đánh nữa! Sao còn đánh người vậy?” Dù sao Uông Đại Thuận cũng là người thân trong nhà mình, cho dù bà mối Vương không muốn nhúng tay vào chuyện này cũng vẫn cố gắng thuyết phục bọn họ đừng đánh nhau.
Trách thì trách hai cân mì trắng mà Uông Đại Thuận đưa cho bà ấy, đã sớm ăn vào bụng đứa cháu nhỏ rồi.
Cú đấm này đánh vào bụng Uông Đại Thuận, khiến hắn ta đau đớn nằm trên mặt đất và hét lên: “Ai ui, ai ui....”
Diệp Ngưng Dao nghe thấy bên ngoài có tiếng không đúng, lập tức mở cửa viện lao ra ngoài, nhìn thấy tên lười biếng kia bị đánh mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô đi đến bên cạnh Phó Thập Đông, rất tự nhiên nắm lấy tay anh, vẻ mặt đau lòng: “Anh không sao chứ? Tay anh có đau hay không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây