Tạ Mỹ Ngọc không muốn để Trần Kiến Cường biết, xoay đầu qua, lập tức nghĩ ra một lý do: “Hôm nay lãnh đạo ở đơn vị nói chuyện, bảo em đưa con gái đến cửa hàng thực phẩm, ông ta nói thật may nếu có ông Phí có ở đây, sẽ không bao giờ để cháu gái chịu thiệt. Từ hôm Phí Gia Kiệt và người phụ nữ đó gặp mặt nói chuyện, mặc dù em công nhận mẹ kế tốt, chỉ là trong sự công nhận này, chỉ có bà ta không công nhận. Người phụ nữ đó đã nói với vài cửa hàng, mọi người đều tưởng rằng em sẽ nở nụ cười gượng gạo, đều tưởng rằng anh không yêu thương con gái. Em thật sự không muốn tranh luận với họ.
“Nói bậy, anh đối với em như thế, đối với con gái cưng thế nào em không biết sao? Anh chỉ thiếu mỗi móc tim ra giao cho em thôi đấy. Trần Kiến Cường cảm thấy mình cực kì oan uổng, những năm này ông đối với bà ra sao, trong lòng bà không rõ à?
Tạ Mỹ Ngọc dụi đầu vào lồng ngực, khó hu hu: “Em biết chứ! Nhưng bên ngoài cứ truyền tới truyền lui, thì còn có cách gì chứ? Công việc của con gái không thuận lợi, cũng khiến lòng em đau lắm.
Trần Kiến Cường vừa nghe, vợ nói cũng đúng, ông ôm Tạ Mỹ Ngọc: “Không khóc nữa, chúng ta nghĩ cách đi, nên tiêu tiền thì vẫn nên dùng, cho dù có thế nào, nhất định phải để con gái vào ngành hàng không dân dụng. Đừng lo ngại, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chúng ta cứ chầm chậm đến, được không?
“Kiến Cường, anh tốt thật đấy! Tạ Mỹ Ngọc cảm thấy có lỗi với người đàn ông của mình, chỉ có thể dựa vào lồng ngực nói thầm tiếng“xin lỗi!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây