“Gì? Trên đời này có nhiều người như vậy mà con không giúp, con lại đi giúp một con gà với một tên du thủ du thực sao? Có phải đầu con bị gì không? Con không được giúp! Mẹ Tạ Mỹ Ngọc buông nửa bát đậu tương xuống, nhảy dựng lên.Thời đại này rồi ai còn thiếu áo thiếu cơm chứ? Có chút tiền mà còn không cho người trong gia đình mình, còn sợ người khác không nuôi nổi anh sao?
Ngày thường ông bác cảm thấy mẹ Tạ Mỹ Ngọc là người keo kiệt bủn xỉn, kêu kêu quát quát, nhưng hôm nay ông ta cũng muốn nói giúp một câu, ông ta cầm quạt hương bồ chỉ vào Tạ Mỹ Ngọc: “Mỹ Ngọc à! Hôm nay bác muốn nói một câu công đạo, mẹ cháu nói đúng, muốn giúp thì cháu cũng phải nhìn người, không chừng cháu giúp hai mẹ con nhà này còn bị bọn họ cắn ngược lại một cái! Không cần phải cố giúp cây non gây họa!
Thời điểm đang nói thì mẹ Hoàng Trường Phát, chị A Căn đang vác cái rổ trong tay, uốn éo mà đi đến, thấy Tạ Mỹ Ngọc thì hận không thể liếc mắt trắng nhìn bà ta, ngày đó khi con trai bà ta quay về thì không bò dậy nổi, phải dưỡng sức mất vài ngày.
Nếu không phải con trai bà ta nói muốn hợp tác với Tạ Mỹ Ngọc thì hiện tại bà ta nhất định sẽ lấy móng tay cào tan mặt bông hoa tàn Mỹ Ngọc. Nhưng mà nghĩ đến chuyện con trai nói có biện pháp, nghĩ đến việc bản thân bị người trong ngõ hẻm coi thường, đặc biệt là mẹ Tạ Mỹ Ngọc, bọn họ còn tưởng bản thân mình là người trong sạch gì đó, cả ngày chỉ biết ở sau lưng người khác khua môi múa mép, khinh thường bà ta.
Khinh thường bà ta cái gì chứ? Bà ta không ăn trộm, không cướp giật, cũng không lên phố kiếm khách, đều là bọn họ tự đưa đến cửa, không phải sao?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây