Phí Nhã Như từ trong phòng đi ra, chạy đến ôm lấy mẹ mình, chỉ vào Trần Linh Linh: “Tại sao em có thể đối xử với mẹ chị như vậy? Con muốn đến cục công an báo án, em ấy lưu manh với mẹ con.
Trần Linh Linh tránh thoát tay Trần Kiến Cường, đứng sang bên cạnh, bạch bạch bạch vỗ tay: “Hóa ra thế này không phải là nghịch ngợm! Hóa ra mọi người biết đây là lưu manh? Hiện tại tôi là con gái làm như vậy với mẹ kế, nữ đối với nữ vậy mà mọi người đã không nhịn được rồi sao? Thế nhưng các người lại để Lưu Kiếm lấp kín tôi ở cái ngõ nhỏ đó, một thiếu niên hai mươi lăm tuổi muốn cởi quần của một thiếu nữ mười hai tuổi mà gọi là nghịch ngợm gây sự sao?
Trần Linh Linh lại kéo tóc của Tạ Mỹ Ngọc, kéo cho Tạ Mỹ Ngọc phải ngẩng đầu, đau đến mức nước mắt cũng phải ứa ra, miệng nức nở: “Buông ra… đau quá!
Trần Kiến Cường kéo Trần Linh Linh ra: “Mày buông ra!
“Ba đang tức giận, không phải ba nên vui lên sao? Trần Linh Linh buông tay, một sợi tóc từ trong khe hở ngón tay rơi xuống dưới, cô quay đầu lại cười như không cười nhìn ông ta: “Ba kéo con làm cái gì? Con đã bảo giáo viên rồi, giáo viên đã gọi khoa trưởng Từ và Tạ Mỹ Ngọc đến, sau khi Tạ Mỹ Ngọc nói chuyện với Từ Vĩnh Phương xong thì bà ta quay về nói với con cái gì ba còn nhớ rõ không?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây