Cách cô bé nói chuyện cũng không giống người Giang Thành, Dung Diệc Thần biết có vài người thủ đô sẽ hơi không thân thiện với người ngoài tỉnh, nhưng cậu không cho rằng nữ sinh này có ác ý, dù sao lúc giọng lúc cô bé nói chuyện với mình, giọng và âm này không phải là khẩu âm Giang Thành, cậu cười với nữ sinh: “Bạn nói đúng.”
Cậu không ngờ mình vừa nói vậy, cô bé kia đã lấy tên “Tiểu An Huy.” Để gọi cậu.
Cậu thấy được bạn học nữ, nói với cô bé kia: “Tiểu Hiểu Huyên, quê tôi ở Hoàn Nam, lần đầu tiên cậu nói tôi cũng không có bất kì ý kiến, nhưng cậu không thể mang giọng giễu cợt vậy để gọi tôi? Từ nhỏ tôi đã lớn lên ở thủ đô, tiếng phổ thông cũng rất chuẩn, cậu còn dính khẩu âm! Nếu tôi dùng khẩu âm quê cậu để cười nhạo cậu, cậu có tức giận không?”
Tần Hiểu Huyên đứng lên, vóc dáng con gái sơ trưng đã cao hơn, Dung Diệc Thần vì từ tiểu học nhảy hai lớp nên nhỏ hơn hai ba tuổi so với những đứa trẻ này, con trai dậy thì muộn, cậu còn không cao bằng Tần Hiểu Huyên.
Cô gái nhỏ miệt thị cậu, cao ngạo nói: “Khẩu âm tôi làm sao? Khẩu âm tôi là khẩu âm Cảng Thành đó! Mẹ tôi là người Giang Thành, ba là người Cảng Thành.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây