Trần Linh Linh cầm lấy chiếc bánh ăn dở và chiếc túi dì Lưu Đan cho cô, trở về ngôi nhà bên cạnh, một nhà ba người đang ngồi ngoài phòng khách, Trần Kiến Cường trông thấy chiếc bánh trong tay cô, Trần Linh Linh nhướng mày: “Hôm nay là sinh nhật của tôi, dì Trương và chú Thành nấu mì, dì Lưu Đan mua cho tôi bánh kem.
Sắc mặt Trần Kiến Cường thì trở nên ngượng ngùng.
Thân là cha ruột đẻ ra, mà những năm nay ông ta có từng nhớ sinh nhật của nguyên chủ? Tất nhiên, Trần Linh Linh cũng không ôm hy vọng rằng ông ấy có thể nhớ được.
Trần Linh Linh dùng chìa khoá mở cửa, bước vào phòng rồi đóng cửa lại, lấy chiếc váy liền thân từ trong túi ra, váy kiểu Pháp cổ vuông kẻ sọc trắng xanh, lẽ nào dì Lưu Đan nói không thể mặc ra bên ngoài, cổ áo rộng rãi để lộ xương quai xanh, ở thời đại bảo thủ này chỉ có thể nhìn thấy ở nhà.
Trần Linh Linh nóng lòng muốn thay váy, vừa vặn, trong phòng không có gương soi từ trần đến sàn nên cô không thể nhìn thấy dung mạo của chính mình, chỉ cần tưởng tượng cũng biết là đẹp rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây