Ảnh chụp ở trong tay của cô gái nhỏ này, lại còn biết chụp mũ như vậy, chỉ là phụ cấp cho cô, chức vị cho Thành Hưng Vinh, thì cũng không tính là chuyện lớn gì cả.
Bí thư Từ quay đầu nhìn về phía Trần Kiến Cường, cười với Trần Kiến Cường rồi nói: “Cậu nhìn xem cậu đi, tư tưởng giác ngộ còn không bằng con gái nhà cậu. Trở về phải suy ngẫm lại cho tử tế đi, viết cho tôi một báo cáo tóm tắt tư tưởng mỗi tuần! Linh Linh nói đúng, mặc kệ tuổi lớn nhỏ, tôi cũng chỉ nghe theo đạo lý thôi.
Nghe thấy Bí thư Từ hoàn toàn tán thành lời nói của Trần Linh Linh, Trần Kiến Cường kinh hãi giống như phát hiện con vịt của mình đã nấu chín tự nhiên lại bay đi, luồn cúi hai năm để có được chức giám đốc thế mà cư nhiên lại mất đi.
Trong lòng ông ta như nổi sóng gió mãnh liệt, còn chỉ có thể nói với bí thư Từ: “Được, tôi sẽ trở về suy ngẫm cẩn thận.
Bí thư Từ lại nói với Trần Linh Linh: “Vậy thì được, về sau tiền trợ cấp của cháu, đặt ở cùng một chỗ với tiền của công nhân viên chức, sẽ không về đến chỗ của ba cháu. Tiểu Lưu đi gọi lão Triệu của khoa lao động tới đây.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây