"Dung Viễn, mẹ làm hết thảy là vì lợi ích của con, con đến nhà họ Lận, liền trở thành Lận gia Tôn công tử, con không biết nó có ý nghĩa gì sao?"
"Thân phận đáng xấu hổ của một đứa con ngoài giá thú, một gia đình lớn phức tạp và gọi một người đàn ông vô trách nhiệm là bố! Thậm chí để lấy lòng họ, tôi còn phải bán rẻ tiếng cười. Bà có nghĩ rằng tôi thấp hèn đến vậy không? Chỉ vì chút tiền ít ỏi nhà họ Lận mà phải bán đứng tôn nghiêm cùng linh hồn của tôi sao?" Dung Viễn nhìn bà ta, "Nếu bà không đưa tôi cho người ta, bà vẫn là mẹ ruột của tôi, tôi không thể đoạn tuyệt quan hệ với bà. Nhưng bà hiểu rồi đấy, bà đã đưa tôi cho người khác. Bố mẹ tôi đã phó thác tôi cho bà nội, chúng ta đã không còn quan hệ từ lâu rồi, tại sao tôi phải nhận bà, một người không biết xấu hổ khi xen vào hôn nhân của người khác?"
Lão Mộ không ngờ nội tình như vậy, muốn mở miệng lại không biết làm sao thuyết phục Dung Viễn.
Mẫn Ngọc Nhi sắc mặt lúc đỏ lúc trắng: "Con là con của mẹ, sao mẹ có thể hại con!"
"Giáp là mỹ vị, Ất là □□." Dung Viễn cúi đầu, "Tại sao tôi lại phải “ làm một người đường hoàng không làm, lại muốn làm một người chẳng ra người cũng chẳng ra quỷ. Bà đã xem "Hồng Lâu Mộng" chưa? Giả Hoan ở trong đó bị người ta coi như cái gì? Tôi rất lịch sự từ chối bà, bà lại không muốn, một hai phải muốn làm ầm lên để mất mặt sao?"
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây