Trong sách vai chính là mẹ ruột của Phí Nhã Như - nữ sĩ Tạ Mỹ Ngọc. Nữ sĩ Tạ dáng vóc yêu kiều lả lướt, ngực ra ngực eo ra eo, mông thì ưỡn ra, nhìn bề ngoài vô cùng yêu mị hấp dẫn, nội tâm là nồng nhiệt hiền thục.
Một người đẹp như lửa như băng vậy mà gặp người không tốt, sau khi gả cho con trai của lãnh đạo đơn vị, bị bạo hành, bị đánh đến mức mất đi khả năng sinh con, đám người kia chê bà không sinh được con trai nên tìm tiểu tam.
Từ đó cuộc sống của hai mẹ còn càng tối tăm, cứ như vậy trôi qua đến lúc về hưu, cứ chờ người đàn ông của bà đi ra ngoài hồi tâm trở về, chỉ lo chăm sóc con cái, cuộc sống muốn cặn bã bao nhiêu có bấy nhiêu, muốn hẹn hạ bao nhiêu thì có bấy nhiêu hèn hạ.
Cả đời Tạ Mỹ Ngọc khổ sở, trên đường phố bà gặp được trúc mã của mình, trúc mã lớn tuổi nhưng phong độ nhẹ nhàng, có tuổi nhưng không bị thời gian tàn phá như bà, bà nào dám bước đến chào hỏi? Không nghĩ đến chỉ liếc mắt thì ông già đeo kính đã nhận ra bà.
Nhớ năm đó, trúc mã cùng bà lớn lên trong ngõ hẻm, vốn hả thanh mai hợp với trúc mã nhưng năm đó công việc của trúc mã quá sáng lạng, là công nhân đốt khí trong phi trường, lại là con trai của tổng giám đốc công ty bách hóa nổi tiếng. Bà không biết phải làm sao nên buông tay trúc mã chọn con trai lãnh đạo.
Sau khi trúc mã vào phi trường, vì xuất thân là giai cấp vô sản cưới được nữ tiếp viên hàng không, ba của nữ tiếp viên đó là phi công đời thứ nhất, hy sinh trên chiến trường Triều Tiên, làm cho người ta thổn thức chính là vị nữ tiếp viên này cũng vì cứ trẻ nhỏ mà rơi xuống nước hy sinh, từ đó trúc mã một mình ôm đứa con không tái giá.
Hai ông bà tóc hoa tiêu, cảm khái bỏ qua năm cũ, lúc bà khóc nấc như một đứa trẻ, chỉ hận bản thân mình ban đầu không biết quý trọng người trước mặt.
Sau khi hối hận, tạ nữ sĩ sống lại, sống lại lúc kết hôn được tám năm, cuộc sống của bà lúc này cũng hỏng bét, bà dùng nữa năm xử lý xong mọi chuyện, ly hôn với người đàn ông bạo hành, tìm đến Trần Kiến Mạnh. Giờ phút này, Trần Kiến Mạnh để tang vợ chưa được hai tháng.
Vợ chết, đứa con còn nhỏ mình lại hay làm việc ban đêm nên cần người chăm sóc, quan trọng hơn là ông nói với lãnh đạo nữ sĩ Tạ không còn khả năng sinh con, bà ấy chỉ mang một đứa trẻ tới đây vì thế tuyệt nhiên sẽ không bạc đãi con gái mình.
Cân nhắc hoàn cảnh thực tế của Trần Kiến Mạnh, lãnh đạo ủng hộ Trần Kiến Mạnh kết hôn lần nữa.
Trong sách sau khi cưới hai người ngọt ngào thân mật, ân ân ái án, coi con gái đối phương như con gái mình, một đường Trần Kiến Mạnh đi đến làm lãnh đạo công ty hàng không, tóm lại toàn văn sủng ngọt.
Lúc Trần Linh Linh vừa xuyên đến, còn tưởng rằng ông trời già nhìn thấy cô nữa đời phiền não với mẹ kế tâm cơ, cho nên kiếp này cho cô một người mẹ kế tốt, để cảm nhận được cái hạnh phúc gọi là 'đứa trẻ có mẹ thì như bảo bối'.
Nhưng mà khi ký ức của nguyên chủ vào đầu, khi dung hợp vào trong trí nhớ của Trần Linh Linh, cô hận không thể giết chết cha ruột nguyên chủ và mẹ kê, nhân tiên quất luôn bà chị bạch liên hoa con của mẹ kế.
Xem đi! Cô ta phải diễn tròn vai người chị tốt.
Phí Nhã Như dịu dàng cười: "Linh Linh, vẽ báo tường à?"
Trần Linh Linh trả lời đơn giản: "Đúng!"
"Chị đi về trước, em đừng về quá muộn để ba mẹ lo lắng, biết chưa?"
"Ừ!" Lại trả lời cực kỳ đơn giản.
Phí Nhã Như đối với sự lạnh nhạt của Trần Linh Linh không để ý chút nào, cô ta đứng cùng bạn học của cô ta ở cầu thang đợi mưa tạnh, cô ta nói: “Mẹ tớ thường nói, muốn tình cảm tốt, phải lấy tâm đổi tâm, mẹ tớ yêu thương em gái giống như con gái ruột, quần áo của em ấy tất cả là mẹ tớ giặt, cho dù là...
Thanh âm Phí Nhã Như dần nhỏ xuống, song Trần Linh Linh dùng đầu gối cũng biết cô ta đang nói chuyện gì. Cô thực sự không hiểu, tại sao nguyên chủ bị nói xấu, còn có thể nén giận?
Ký ức từ nguyên chủ nhảy ra trong Trần Linh Linh cái này dùng đầu ngón chân cũng có thể biết chuyện này làm cho cô lúng túng vô cùng xấu hổ, nhất quyết muốn làm người ta chết sao?
Trong ký ức của nguyên chú:
Sau khi kết hôn, Trần Kiến Cường không phụ danh thâm tình, hận không thể dâng tất cả cho Tạ phu nhân, đem con gái Tạ Mỹ Ngọc trở thành hòn ngọc quý trên tay.
Ông muốn dâng hết tất cả còn chưa tính, ông buộc con gái ruột mình cũng dâng theo.
Tạ phu nhân vừa hưởng thụ dâng hiến của hai cha con cô, lại muốn người ngoài khen ngợi bà ta, cho nên làm rất nhiều việc phô bày, để cho người ta cho rằng bà ta là một mẹ kế tốt nhất thương yêu con gái riêng.
Bây giờ Phí Nhã Như nói chuyện này, chính là Tạ Mỹ Ngọc diễn trò hay.
Bởi vì trong nhà là xài nước nhà mình, ký túc xá tập thể phía trước xài nước đơn vị, cho nên trong tiểu khu có rất nhiều nữ đồng chí đến phòng tắm ký túc xá tập thể giặt quần áo, vừa giặt quần áo vừa nói chuyện phiếm, ăn chực chút nước máy.
Tạ phu nhân không cần đi, dù sao từ khi bà ta vào cửa, mua giặt nấu toàn bộ có liếm cẩu Trần Kiến Cường lo hết, nhưng bà ta muốn thiết lập người dịu dàng hiền lành. Cho nên ngày nghỉ bà ta sẽ bưng thau đến ký túc xá tập thể giặt quần áo.
Một tháng trước, kinh nguyệt Phí Nhã Như tới không cẩn thận tràn bừa bãi.
Nếu lúc trước, Tạ Mỹ Ngọc xấu hổ không để cho người đàn ông tự mình giặt cái này cho con gái, sẽ ném cho nguyên chủ giặt, hôm đó bà ta đặc biệt dụng đầu óc nghĩ một chủ ý hay ho.
Cầm lấy quần dính kinh nguyệt đến ký túc xá tập thể, nói chuyện phiếm với các dì giặt quần áo, nói một câu: “Linh Linh còn nhỏ...
Từ đó về sau, toàn bộ thôn mới, thậm chí ký túc xá tập thể đều biết nguyên chủ có một người mẹ kế rất tốt ngay cả quần lót dính kinh nguyệt cũng giặt cho cô.
Thời đại này, loại vật này, cô gái nhỏ nghe cũng sẽ xấu hổ, huống chi bị nhiều người đề cập như thế, để cho cô phải hiếu thuận với mẹ kế thật tốt, cô đơn giản là vừa thẹn vừa ủy khuất, còn không dám lên tiếng cãi lại, về nhà khóc to.
Lần này ngay cả Trần Kiến Cường cũng cảm thấy Tạ Mỹ Ngọc làm hơi quá, ông nói Tạ Mỹ Ngọc hai câu, chẳng qua chỉ một đôi tay nhỏ mềm mại không xương lướt qua trên người ông, từ phòng đi ra, liếm cẩu đã thay đổi một lý do thoái thác, quay sang nói với nguyên chủ: “Một chút chuyện nhỏ. Mẹ con vì để mọi người biết nhà chúng ta yêu thương lẫn nhau, hài hòa tốt đẹp. Biết tiểu nha đầu con để ý, mẹ đồng ý với ba sau này mẹ sẽ không nói ra nữa, con cũng đừng khóc!
Một chuyện đối với thiếu nữ thời đại này là chuyện lớn, qua miệng Trần Kiến Cường cứ như bùn nhão. Chuyện này chỉ có bản thân nguyên chủ mỗi khi nhớ tới xấu hổ không gì sánh được, còn thường xuyên bị người khác nhắc tới chuyện như vậy, khiến mắc cỡ không ngốc đầu lên được.
Cộng thêm cô gái nhỏ cho tới giờ cha ruột không thương, tình cảnh mẹ kế không thích tích lũy ủy khuất đầy mình, cô nổi lên thời kỳ coi thường mạng sống của mình, bước vào lòng sông chính là nguyên chủ, bò lên bờ chính là Trần Linh Linh đã hoán đổi.
Trần Linh Linh sống ở thời đại không giống vậy, là hiện tượng sinh lý bình thường mà thôi, xấu hổ cái gì? Hôm nay Phí Nhã Như đã tạo ra cơ hội này, Trần Linh Linh sao có thể không nắm chặt thật tốt chứ? Để cho cô ta cũng nếm thử tư vị chết của nguyên chủ.
Trần Linh Linh ném phấn viết vào trong hộp phấn viết, nhìn về phía Phí Nhã Như đang đợi mưa tạnh...
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: “The Sound of Music được đưa vào phiên dịch và chế tác vào năm 1976. Bài hát “Do re mi sau khi phiên dịch được rất nhiều người lật lại hát.
Bài viết này lấy bối cảnh hàng không dân dụng làm văn niên đại.
Tôi còn có văn niên đại ngành sản xuất ô tô “Bát linh chi chưởng tâm kiều
Văn niên đại ngành sản xuất máy móc “Nữ phụ chuyên chạy trốn