Giữa trưa ngày hôm sau, Trần Linh Linh được ăn ve sầu chiên như ý nguyện, bà ngoại nhìn cô ăn thơm ngon vô cùng, xoa đầu cô: “Lúc bà vừa tới cũng không dám ăn.
Trần Linh Linh nhớ tới, người Giang Thành không có thói quen ăn cái này, là vì đời trước cô đi trời nam biển bắc mới quen ăn mấy thứ này.
“Chỉ cần người khác ăn, cháu cũng sẽ ăn được. Không kén ăn.
“Đây là một thói quen tốt!
Nghe thấy lời này, Trần Linh Linh tự bảo sau này phải cẩn thận hơn một chút, không giống như Trần Kiến Cường, tuy rằng sớm chiều ở chung, nhưng căn bản ông ta không hề hoài nghi cô chút nào. Bà ngoại thận trọng, lỡ như bị bà hoài nghi, giải thích xong, bà có tin hay không là một chuyện. Mặt khác lúc ấy nguyên chủ thật sự nhảy sông rồi đi, nếu biết được chân tướng này, chẳng phải bà ngoại sẽ càng thêm đau lòng sao?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây