Về sau cũng từng có mấy lần, sau mỗi lần đó ông ta đã không còn quyết tâm ngoan độc nữa, mãi đến lần này, hạ quyết tâm, nhất định phải hủy hoại bà ấy, cũng phá hủy tâm bệnh của chính mình, ông ta hít một hơi thuốc cuối cùng, xoay người dập đầu thuốc lá vào trong gạt tàn thuốc, nhìn điện thoại, ông ta đang chờ mong tiếng chuông vang lên, nhưng lại sợ tiếng chuông vang lên…
Trần Linh Linh về đến nhà lập tức báo tin bình an cho dì Lưu Đan. Vừa nãy cũng chưa kịp nhìn kỹ miệng vết thương của Dung Viễn, bây giờ nhìn lại thì thấy một vết khá dài trên trán, oán trách: “Sao anh không lo lắng một chút nào vậy?
Dung Viễn cười hì hì: “Tôi cố ý làm, không sâu, chỉ hơi dài một tí, nhìn có hơi dọa người mà thôi..
“À? Trần Linh Linh đấm một cái lên cánh tay anh, “Nếu để lại sẹo thì làm sao bây giờ?
“Tôi là đàn ông, một chút miệng vết thương nho nhỏ thì có là gì đâu? Dung Viễn cười, “Cô xem đi, không phải có hiệu quả rất tốt sao? Ít nhất còn tốt hơn việc chỉ ném vỡ một cái chén trên đất đúng không?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây