Phía nam An Huy nhiều núi, nhiều rừng tre, ruộng không nhiều lắm, cây tre thì rất nhiều.
Dung Viễn cúi đầu tìm thật kỹ, Trần Linh Linh đi theo nhìn, cô không nhìn ra đó là cái gì.
Dung Viễn nói có thì thật sự có, dù sao người ta dùng cuốc đào ra, bên trong đúng là một cây giống như măng, lộ ra một cọng măng cong queo, một cuốc cuốc đi xuống, một cây măng được đào lên, Trần Linh Linh nhặt bỏ vào trong giỏ.
"Bình thường tất cả mọi người tới nhà chúng ta, có phải là đều không xem mình là người ngoài đúng không?" Trần Linh Linh lại hỏi, sự việc này không được giải quyết rõ ràng, mặc dù có vẻ như mọi người đối xử với bà ngoại rất tốt, nhưng thật ra, trong tiềm thức, họ vẫn sẽ bắt bạt bà.
bà ngoại ngẩng đầu: "Tại sao con lại nói như thế?"
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây