Đừng tưởng thỏ không ăn cỏ gần hang, ngoại trừ không ăn trộm trong thôn bọn họ, những thôn khác đều bị mò mẫm, ai thấy bọn họ mà không ghét chứ?
Sau khi giải phóng, nhà nước tiến hành giáo dục tư tưởng cho bọn họ, cũng thành đội sản xuất, để bọn họ ra đồng làm việc, cả thôn cũng đã sửa đổi, nhưng tật xấu ăn cắp vặt, móc túi vẫn còn, chỉ cần người của bọn họ lướt qua, dưa muối trong chum cũng có thể vơi đi, mọi người đã tập mãi thành thói quen. Cũng bởi vì nếp sống ăn ở của cả thôn, trong thôn này khó tránh khỏi kẻ lười biếng nhiều hơn.
Sau này, đám người lười biếng này còn kéo bè kết phái, gian lận, lừa đảo, trộm cắp thành một băng nhóm nhỏ, thôn xung quanh bị phá hoại không ít, người cầm đầu đám người này tên là Lý Đại Bảo, bọn họ đều gọi ông ta là chú, lúc hỗn loạn làm rất nhiều chuyện xấu.
Đoàn người trở lại ngã tư của thôn mình, Trương Tú Đệ và mấy người dân trong thôn đang chờ ở đó, Trương Tú Đệ chạy tới: “Có phải không, có phải là lũ khốn kiếp của Lý Gia Trang đó muốn lừa các người không?
Bà ngoại Hứa nghĩ lại còn sợ hãi, nắm chặt tay Trương Tú Đệ: "May mà cô có linh tính."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây