Nước mặt của bà ta có thể hoà tàn mọi thứ của ông ấy, giọng nói ông dịu dàng mềm mỏng: “Hay là lát nữa anh với em đến nhà thư ký Từ, anh có kêu lão Dương mang hai cây thuốc lá nhập ở nước ngoài về. Chắc công việc của Nhã Nhã sẽ có được thôi? Chỉ trách Linh Linh không nể tình, nếu như con bé nhường chỗ lại cho chị gái, năm sau anh lại đi cửa sau giúp con bé. Với nền móng kia của con bé, sao khó khăn giống hiện giờ được chứ?
Tạ Mỹ Ngọc rơi nước mắt, nhưng lòng bà ta hiểu rõ thứ thư ký Từ muốn là gì. Chỉ dựa mỗi thuốc lá, đồng hồ đã không còn tác dụng nữa.
Vẻ mặt Phí Nhã Nhã mang chút giận hờn: “Đừng nhắc nó nữa, giờ nó đã xem chúng ta như kẻ thù rồi, chỗ trống kia nó coi trọng như của quý vậy đó.
Trước đây chỉ có đôi nam nữ đê tiện kia, bây giờ cộng thêm Trần Linh Linh nữa. Trong lòng Tạ Mỹ Ngọc đã hiểu, nếu bản thân không thể đưa Nhã Nhã đến vị trí mà cô thuộc về, thì cuối cùng bà ta sẽ bị bọn họ cười chết. Lẽ nào bản thân phải nhìn Nhã Nhã có kết cục giống kiếp trước sao? Đôi khi liều chính là vứt hết vốn liếng ra, vả lại, bản thân cũng đã bị tên lưu manh kia dính vào, một tên cũng là bẩn, hai tên cũng là bẩn. Nhẫn tâm một chút là cái gì cũng có cả.
Tạ Mỹ Ngọc lau nước mắt: “Đúng đó, đừng nhắc con bé nữa. Vẫn là một mình em đi được rồi! Anh đi cũng chẳng nói được gì nhiều, chủ yếu vẫn là nói chuyện với chị Mã, để em đi làm công tác tư tưởng với chị Mã? Chiếc đồng hồ lần trước thư ký Từ nhận, để em đi xem thử hiệu quả của nó thế nào đã.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây