Cô chỉ vào đống chai truyền dịch và hộp thuốc trong thùng rác, nở nụ cười đầy ẩn ý:
“Hai ngày nay các anh cũng đã dùng không ít rồi, đúng không?”
Đến giờ vẫn hôn mê, chính là bằng chứng rõ ràng nhất cho thấy mấy thứ này hoàn toàn vô tác dụng.
“Không, không chỉ vô dụng, mà lượng lớn kháng sinh có tính hàn lương đã làm suy yếu dương khí trong cơ thể anh ấy. Khi âm dương mất cân bằng, nhịp tim càng nhanh, sức đề kháng càng suy giảm, khiến tình trạng ngày càng tệ hơn.”
Quân y cứng đờ cả mặt.
Thanh Âm cũng không có thời gian tranh luận với anh ta. Hiện tại, ra ngoài mua thuốc Đông y là không thể, nhưng chữa trị theo Đông y không chỉ có cách uống thuốc.
Cô tìm kiếm trong đống dụng cụ y tế, lấy ra một cây kim khâu phẫu thuật. May mà nó được đóng gói trong túi vô trùng, không cần khử khuẩn lại. Xác định chính xác huyệt vị, cô nhanh chóng đâm kim xuống... tất nhiên, không phải quá mạnh tay.
Từ góc nhìn của hai người đứng xem, kim đâm không sâu, lực không lớn, cảm giác như bị một cái gai nhỏ đâm vào da, chỉ có một chút cảm giác châm chích, hoàn toàn có thể chịu đựng được.
Hai người còn chưa kịp nghĩ nhiều, thì đã thấy Thanh Âm nhẹ nhàng gõ lên thân kim hai cái, rồi xoay nhẹ đầu kim, động tác trông như đang nghịch một món đồ chơi nhỏ…
Quân y trẻ há hốc miệng, định nói gì đó, nhưng bị ánh mắt của Quỳ Kiến Quân ngăn lại.
Nhưng chỉ sau một giây… điều kỳ diệu đã xảy ra.
Cố An, người trước đó hoàn toàn không phản ứng, đột nhiên nhíu mày, tay chân giật nhẹ một cái, có vẻ như không thoải mái.
Hai người bên cạnh mừng rỡ, gần như đồng thanh gọi:
“An Tử?”
Cố An hơi động đậy môi, dường như muốn trả lời, nhưng không phát ra tiếng.
Thanh Âm lại nhẹ nhàng búng nhẹ vào thân kim hai cái. Đôi mày đang nhíu chặt của Cố An dần dãn ra, rồi khẽ “ừ” một tiếng.
Quỳ Kiến Quân lập tức lên tiếng: “An Tử, cậu nghe thấy tôi nói không? Tôi là Quỳ Kiến Quân đây.”
“Nghe… thấy.”
Giọng của Cố An vẫn yếu ớt, nhưng đã có thể trả lời được.
Người nằm bất tỉnh suốt hai ngày, gọi thế nào cũng không tỉnh, vậy mà chỉ với một cây kim, đâm hai cái, đã có thể mở mắt… đây chẳng phải kỳ tích hay sao?
Quân y trẻ hoàn toàn chết lặng, ánh mắt đầy hoài nghi… Đây là thật sao?
Thanh Âm không giữ kim quá lâu. Khoảng mười lăm phút sau, cô nhẹ nhàng rút kim ra.
Do kim khâu phẫu thuật dày và cứng hơn kim châm cứu bình thường, nên sau khi rút kim, vết châm có hơi rỉ chút máu. Cô dùng bông ấn nhẹ một chút, máu liền cầm ngay.
“Ngày mai anh ấy sẽ hồi phục bình thường. Đừng dùng thêm kháng sinh nữa. Tôi sẽ kê một đơn thuốc, ngày mai ra ngoài mua.”
Quỳ Kiến Quân lại được tận mắt chứng kiến hiệu quả thần kỳ của châm cứu, làm sao có thể không tin? Anh lập tức đưa sổ tay và bút qua.
Thanh Âm suy nghĩ một chút, rồi viết ra một bài thuốc thanh nhiệt giải độc, lương huyết hóa ứ, dặn dò kỹ cách sắc thuốc và liều lượng, sau đó chuẩn bị rời đi.
Trong lòng cô lúc này chỉ có một suy nghĩ: Mau chóng rời khỏi đây!
Nhưng vừa xoay người, cô chợt cảm thấy một lực nhẹ nhàng giữ lấy tay mình.
Là Cố An.
Anh đã mở mắt, chăm chú nhìn cô không chớp.
Bình thường, Cố An luôn có vẻ lông bông, bất cần, trong đôi mắt hoa đào của anh lúc nào cũng ánh lên vẻ ranh mãnh, như thể giây tiếp theo sẽ nghĩ ra trò quậy phá gì đó. Nhưng lúc này, ánh mắt anh lại vô cùng tỉnh táo, dù có chút đỏ ngầu vì mệt mỏi, nhưng con ngươi đen láy, sáng trong như có một dòng nước chảy qua, thậm chí còn có thể phản chiếu lại hình bóng của cô.
Không thể phủ nhận, bây giờ trông anh thật sự giống một người bình thường.
Thanh Âm lắc đầu. Nghĩ lại thì cô đúng là có tiêu chuẩn quá thấp với cái tên này rồi.
“Đừng... đừng để... mẹ tôi... lo...” Anh chậm rãi nói từng chữ, phải mất rất lâu mới ghép lại được một câu hoàn chỉnh.
“Được, tôi sẽ nói với bà ấy là hôm qua tôi đã gặp anh. Mau chóng dưỡng thương, khỏe lại rồi về nhà đi.”
Anh bị thương ngay trong đêm hỗ trợ bắt gián điệp, sau đó hôn mê, cái gọi là điện thoại xin phép với trưởng phòng bảo vệ chắc chắn là do Quỳ Kiến Quân giúp anh gọi.
“Ừm...”
Không biết có phải do mệt quá không, mà Thanh Âm bỗng nhiên cảm thấy giọng điệu của anh lúc này ngoan ngoãn đến lạ.