Thập Niên 70: Xuyên Thành Cô Nhỏ Của Nữ Phụ Lụy Tình

Chương 44:

Chương Trước Chương Tiếp

“Bác ơi, giờ này bác vẫn chưa về à?”

“Chỗ này chẳng ai quản, muốn làm đến lúc nào cũng được.”

Thanh Âm liền nắm bắt cơ hội:

“Vậy bác muốn đi đâu dựng quầy cũng có thể tự do đi sao?”

Bác Lưu ngẩng đầu nhìn cô: “Nói đi, muốn bác làm gì?”

Thanh Âm gãi đầu cười ngại ngùng, đôi mắt của bác ấy sắc bén như chim ưng, cô thật sự không cần vòng vo làm gì.

“Bác có thể đến dựng quầy ở phía sau cổng trường khu hai không?”

Ngôi trường đó chính là nơi Đại Nha đang học, ông cụ trước đây cũng từng đến đó vài lần, hơn nữa trường khu hai cũng gần, đẩy xe đi cũng không xa lắm. Chỉ cần báo với tổ dân phố và đội quản lý, không ai làm khó thì có thể kiếm được chỗ tốt.

“Được.”

Thanh Âm hạ giọng, cẩn thận nói rõ vài điều, cố gắng không làm quá, sợ bác ấy bị dọa sợ. Nhưng bác Lưu lại chẳng hề có biểu cảm gì, mắt không thèm chớp lấy một cái, chỉ nói:

“Chỉ vậy thôi à?”

Hóa ra, bác ấy cứ nghĩ cô bí mật theo dõi bác mấy ngày là để nhờ làm chuyện động trời, ai ngờ lại đơn giản thế này.

Lúc này, bác mới nhẹ nhõm, hóa ra bác đã tưởng tượng quá nhiều. Chuyện cô nhờ vả quá đỗi bình thường, so với những thứ bác từng trải, đúng là chẳng đáng nhắc tới.

Thanh Âm hoàn toàn không biết mấy ngày nay mình đã để lộ hành tung, càng không biết bác Lưu từng hiểu sai về mục đích của cô. Sợ bác chưa hiểu hết, cô còn tỉ mỉ giải thích lại lần nữa.

Bác Lưu khoát tay, ra hiệu khỏi cần nói thêm: “Được rồi, bác hiểu rồi, cứ về đi, chờ tin tức.”

“Bác chắc là hiểu rõ ý cháu chứ?”

“Cháu không đi thì bác đi.”

Thanh Âm suýt chút nữa phì cười. Bác Lưu đúng là người có tính cách cứng rắn. Dạo gần đây, ngoài việc đích thân theo dõi, cô cũng tìm hiểu thêm về ông ấy.

Mẹ Cố từng kể rằng, bác Lưu tên thật là Lưu Phúc Tường, xuất thân từ một gia đình nghèo khổ.

Trước đây, khi còn trong chế độ cũ, ông lang thang khắp nơi, làm những công việc hốt phân, thu gom thức ăn thừa cho từng nhà. Chính nhờ việc đi lại khắp phố phường, ông từng giúp những người làm việc ngầm chuyển thư tín vài lần.

Đến kháng chiến chống Nhật, ông cũng hỗ trợ không ít, giúp che giấu những chiến sĩ cách mạng. Sau này, khi đất nước giải phóng, ông từng được các lãnh đạo cấp cao gặp gỡ và tuyên dương.

Bàn tay phải của ông bị mất trong một lần làm nhiệm vụ.

Cấp trên từng muốn để ông giữ chức lãnh đạo, nhưng ông không biết chữ, cũng không thích quản lý người khác, nên vẫn tiếp tục làm công việc sửa khóa, lang thang khắp nơi kiếm sống.

Vì có thân phận đặc biệt, ngay cả các cán bộ quận khi gặp ông cũng phải gọi một tiếng “bác Lưu”, mà ông lại không làm chuyện sai trái, nên muốn dựng quầy ở đâu cũng được.

Mấy năm trước, khi tình hình chính trị hỗn loạn, cũng chính vì lý do đó mà dù các hồng tiểu binh ai cũng dám động nhưng lại không dám động vào bác ấy.

Tuy cơ thể khiếm khuyết, nhưng trên tường nhà ông vẫn treo đầy bằng khen, những bức thư khen ngợi viết tay của lãnh đạo, thậm chí có cả ảnh chụp chung với các vị lãnh đạo cấp cao.

Lần này, Thanh Âm thực sự không tìm được ai thích hợp hơn để nhờ giúp đỡ, nên mới mạo muội mở lời, không ngờ bác ấy lại đồng ý ngay lập tức, không chút do dự.

Những ngày tiếp theo, Thanh Âm vẫn đều đặn đi làm. Dù thực tế cũng chẳng có việc gì nhiều cho cô làm.

Lâm Lệ vốn không ưa cô, rõ ràng cô thay vị trí của Thanh Dương, nhưng lại bị xếp làm y tá, nói rằng trước tiên cứ học tiêm thuốc và phát thuốc trước. Thế nhưng, phòng y tế này lại quá nhỏ, mà gần đó lại có bệnh viện quận, bệnh viện thành phố, thậm chí cả bệnh viện tỉnh, nên số người đến đây gần như đếm trên đầu ngón tay.

Dù có bệnh nhân đến, thì cũng chỉ lấy vài viên thuốc cảm miễn phí, thuốc tẩy giun, muốn học hỏi cũng chẳng có cơ hội.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)