Thập Niên 70: Xuyên Thành Cô Nhỏ Của Nữ Phụ Lụy Tình

Chương 43:

Chương Trước Chương Tiếp

Cố An lững thững bước vào nhà, vừa hít hà mùi thức ăn, vừa nhìn sang Thanh Âm, ánh mắt như muốn hỏi hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à?.

Mẹ Cố lườm anh:

“Cũng biết mò về đấy à? Xem như con có lộc ăn, hôm nay Thanh Âm nấu cho nhà mình đấy.”

Đậu phụ rán qua nên ngấm đẫm nước hầm, kho lên thơm mềm béo ngậy, miến dong dẻo dai, ăn kèm với một bát sủi cảo lớn, ngon đến mức khiến người ta mê mẩn.

Cố An ăn hết sủi cảo, lại múc thêm một bát canh đậu phụ, trong lòng thầm nghĩ may mà không phải mẹ mình nấu, ăn ngon hơn hẳn.

Thanh Âm cũng ăn rất thỏa mãn. Cô rất thích cảm giác tự nấu ăn, thích gì thì làm đó, không phải lo người khác có thích ăn không, cũng không cần để ý món ăn có được hoan nghênh không. Nhìn thấy mọi người ăn ngon miệng, cô cũng cảm thấy có thành tựu.

Ăn xong, mẹ Cố xoa lưng rồi cúi xuống thu dọn bát đũa, chuẩn bị mang ra ngoài rửa. Trước đây hay leo núi, lội suối, bây giờ xương khớp đã lão hóa, mấy ngày nay bệnh thấp khớp tái phát, đến mức cúi người cũng phát ra tiếng “rắc rắc“.

Thanh Âm quay sang nhìn, thấy Cố An vẫn chễm chệ nằm trên giường sưởi, cô liền đá mạnh vào cổ chân anh ta.

“Đi rửa bát đi.”

Cố An tròn mắt nhìn cô: “Hả?”

“Bát đây này, không thấy sao?”

Cố An mắt trừng to như muốn rụng khỏi hốc mắt, chỉ vào mình: “Em bảo tôi… đi… rửa… bát?

Ba chữ cuối gần như nghiến răng nói ra.

“Chẳng lẽ tôi bảo anh đi tắm chắc?”

Cố An: “….”

Anh nhận ra, Thanh Âm đúng là càng ngày càng không coi ai ra gì, dám sai bảo anh làm việc nhà, mà lại là rửa bát, chuyện mà theo anh là chỉ có phụ nữ mới làm!

“Nếu anh không muốn rửa thì cũng được thôi… nhưng lần sau đừng ăn cơm tôi và mẹ Cố nấu nữa.”

Mẹ Cố cũng phản ứng ngay lập tức. Đúng vậy, tại sao bà phải vừa nấu ăn, vừa rửa bát chứ? Bà lập tức ném chiếc giẻ rửa bát vào tay Cố An, lạnh lùng nói:

“Đúng đấy, có giỏi thì sau này đừng ăn.”

Cố An tức đến mức suýt chửi thề, phải dùng hết sức chịu đựng của cả đời mới kìm lại được. Anh hất mạnh cái giẻ bẩn, xoay người đi thẳng.

Chết tiệt… trên đời này còn chưa có người phụ nữ nào có thể bắt anh đi rửa bát đâu!

Mẹ Cố hiểu tính con trai, đoán rằng lần này đi rồi chắc chắn sẽ biệt tăm một thời gian, không biết bao lâu sau mới quay lại. Bà chỉ có thể thở dài, định tự mình đi rửa bát.

Thanh Âm liền ngăn bà lại: “Mẹ Cố, đừng chiều anh ta quá, thích rửa thì rửa, không thích thì thôi.”

Một gã thanh niên đã lớn tướng, không làm việc nhà, còn không chịu ai quản. Đúng là quá giỏi! Bảo cô vì muốn lấy lại của hồi môn mà đi cưới anh ta? Thôi, cô thà không lấy còn hơn.

Kết quả… hai phút sau, Cố An bưng một chậu nước bước vào nhà, miệng còn cười cười nói nói với các bà cô bên ngoài:

“Vâng, đúng rồi, rửa chân đấy ạ.”

Một bà cụ lo lắng nhắc nhở: “Cháu trai, dùng nước lạnh rửa chân, sau này già dễ bị phong thấp lắm đấy!”

Cố An tỉnh bơ đáp: “Không sao đâu, cháu không sợ.”

Anh đóng cửa lại, đặt chậu xuống đất, rồi dứt khoát quăng hết bát đĩa vào chậu, bắt đầu lách cách rửa bát.

Thanh Âm: “….”

Lén lút rửa thì vẫn là rửa thôi.

Về chuyện anh rửa có sạch hay không, Thanh Âm không quan tâm, dù sao thì mẹ Cố cũng đứng cạnh giám sát.

Từ chối lời giữ lại của mẹ Cố, cô lợi dụng bóng đêm rời khỏi nhà họ Cố, nhưng không quay về khu tập thể số 16, mà đi đến chỗ bác thợ khóa lần trước.

Dạo gần đây, cô thường xuyên vắng nhà, đã bắt đầu bị mẹ Cố phát hiện, chắc chẳng mấy chốc người trong khu tập thể cũng sẽ để ý. Giờ đi làm không còn rảnh rỗi như trước, cô cần tìm người giúp một tay.

May mà bác thợ khóa một tay vẫn còn đó, đang cúi đầu mài chìa khóa.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)