Mặc dù có một số ngõ nhỏ đã có nước máy, nhưng ngõ Hạnh Hoa thì chưa. Cả khu tập thể này đều dùng chung một giếng nước, những thanh niên đi làm phải tranh thủ dậy sớm mới không phải xếp hàng.
Rõ ràng, Thanh Âm đã dậy muộn. Khi cô bước ra ngoài, rất nhiều người đã xếp thành hàng dài, ai cũng xách theo chậu rửa mặt.
Nhưng mọi người hành động rất nhanh, mỗi lần kéo gàu nước lên từ giếng, một gàu nước có thể đủ cho ba người dùng. Mọi người xách nước xong liền sang một bên ngồi xổm rửa mặt, nhường chỗ cho người tiếp theo.
“Ồ, Thanh Âm hôm nay dậy sớm thế?”
“Đi làm.”
Mọi người trong khu tập thể đều cùng độ tuổi, ai nấy nhao nhao hỏi han, nào là có phải cô sắp vào làm ở phòng y tế, nào là sau này tiêm thuốc nhớ nương tay một chút… Ai cũng nghĩ cô chắc chắn là đi làm y tá.
Nhà họ Thanh đúng là gia đình có truyền thống y học cổ truyền, nhưng cô lại chẳng giống bác sĩ trung y có kinh nghiệm chút nào.
Thanh Âm cũng không giải thích gì, rót nước đầy cốc súc miệng rồi ngồi xuống đánh răng.
“Chị Hồng Tinh, hôm nay chị cũng dậy sớm thế? Không phải đi làm thì nên ngủ thêm một lát chứ?”
Người lên tiếng là Thanh Tuệ Tuệ, cô ta cố tình chia một gàu nước cho nhà họ Lưu, nhưng lại bỏ qua cô út của mình.
Lưu Hồng Tinh đang súc miệng, không nói gì nhưng sắc mặt cũng chẳng dễ nhìn, nhất là khi ánh mắt cô ta lướt qua Thanh Âm, còn cố tình trừng mắt lườm.
“Ơ? Chị Hồng Tinh, mắt chị sao lại sưng thế? Hôm qua khóc à?”
Thanh Âm suýt chút nữa phun cả bọt kem đánh răng ra ngoài. Cái đầu óc của Thanh Tuệ Tuệ không biết được cấu tạo thế nào, chuyện không nên nhắc lại cứ thích đào lên.
Đến cô, người suốt ngày chạy ra ngoài, còn biết chuyện nhà họ Lưu đã tìm đối tượng cho Lưu Hồng Tinh, hai người cũng đã gặp mặt, đám cưới sắp đến gần.
“Hồng Tinh sắp lấy chồng, chắc do không nỡ rời xa gia đình nên mới buồn vậy. Tuệ Tuệ, sau này em sẽ hiểu thôi. Chị lúc sắp lấy chồng cũng đã khóc mấy trận liền đấy.”
Thanh Tuệ Tuệ nghe vậy, mặt lập tức đỏ bừng, ánh mắt lén lút nhìn sang đám thanh niên nam giới. Tiếc là Lưu Chí Cường không thèm quay đầu lại.
Khi ra ngoài, anh ta luôn giữ khoảng cách, chưa từng tiếp xúc quá thân mật với bất kỳ nữ đồng chí nào, vì thế mà danh tiếng trong khu rất tốt. Người ta gọi anh ta là “chàng trai thuần khiết, ngay thẳng, giữ mình trong sạch”.
Thanh Âm khoanh tay đứng xem kịch hay, vừa phồng má vừa nghĩ xem tiếp theo cốt truyện sẽ phát triển theo hướng nào.
Trong nguyên tác, bởi vì công việc của cô bị Lưu Hồng Tinh cướp mất, mà sau khi vào làm ở phòng y tế, cô ta chẳng học được gì, mấy năm liền ngay cả tiêm chích cơ bản cũng không thành thạo. Làm việc thì lúc được lúc không, nhưng nhận lương thì vô cùng đúng hạn.
Dù vậy, nhờ có một công việc ổn định, thể diện, cô ta lại rất được săn đón trên thị trường mai mối, cuối cùng chọn được một cán bộ ở văn phòng khu phố, sống một cuộc đời viên mãn.
Sau này, chồng cô ta từng bước thăng tiến, từ văn phòng khu phố lên quận, rồi từ quận lên thành phố, cuối cùng, dưới sự giúp đỡ của Lưu Chí Cường và Lưu Hồng Mai, còn tiến xa tới tận tỉnh ủy.
Phải nói rằng, sự nghiệp của Lưu Chí Cường có thể đạt đến đỉnh cao, ngoài năng lực cá nhân, đầu óc giỏi tính toán, còn nhờ ba người chị gái và chồng của họ hết lòng giúp đỡ. Sau khi kiếm được tiền, anh ta lại hỗ trợ ba chị gái và các anh rể, giúp họ cùng bước lên đỉnh cao cuộc đời.
Trong tiểu thuyết, anh chị em hỗ trợ lẫn nhau, nhưng trong cuộc đời Thanh Âm, đó lại là một mạng lưới quan hệ ràng buộc số phận, kìm kẹp cô không thể thoát ra.
Bây giờ, hạnh phúc mà Lưu Hồng Tinh cướp được đã không còn, Thanh Âm chỉ muốn xem thử, lần này cô ta sẽ tìm được đối tượng thế nào, và anh em nhà họ Lưu còn có thể “hỗ trợ lẫn nhau” ra sao.