Cố An, một tên lưu manh đầu đường xó chợ, không có công việc, không có bằng cấp, thậm chí còn nghe nói tay chân cũng chẳng sạch sẽ, sớm muộn gì cũng bị đưa đi lao cải.
Nếu Thanh Âm gả cho anh ta, thì “những ngày khổ sở” vẫn còn ở phía trước!
Đang tức giận bừng bừng thì bỗng có một đứa trẻ tầm năm, sáu tuổi từ ngoài cổng lớn chạy vào, vừa chạy vừa hét ầm lên:
“Bác Lâm! Bác Lâm! Có người tìm nhà bác!”
“Cái thằng nhóc này, gọi gì mà bác, phải gọi là dì Lâm mới đúng!”
Lâm Tố Phân cười dịu dàng, trong lòng hơi khó chịu — chị ta có già đến mức bị gọi là bác đâu
“Người đó mặc quân phục, là chú bộ đội, trên vai còn có cả sao nữa!”
Lâm Tố Phân lập tức tinh thần phấn chấn hẳn lên, vội hỏi:
“Người đó tìm ai?”
“Tìm nhà bác sĩ Thanh, chẳng phải là nhà bác Lâm sao?”
Lâm Tố Phân chọn cách bỏ qua cách xưng hô “bác Lâm”, nhanh chóng chỉnh lại quần áo, rồi chạy vội ra cổng.
Quả nhiên, trước cổng có một chiếc xe Jeep quân dụng đậu sẵn.
Xe còn rất mới, sáng bóng loáng, bước xuống từ trên xe là một ông lão khí sắc hồng hào, trên vai quả thật có rất nhiều sao.
Chị ta vốn không hiểu gì về quân hàm hay cấp bậc, nhưng bằng trực giác, chị ta có thể cảm nhận được ông lão này chắc chắn không đơn giản.
Vì vậy, Lâm Tố Phân nhanh chóng tỏ thái độ khiêm nhường hết mức:
“Chào ngài, ngài tìm tôi có chuyện gì ạ?”
Ông lão nhìn chị ta một lượt, rồi lại nhớ tới những gì con trai ông đã kể về “một cô gái trẻ tuổi”, ánh mắt liền chuyển sang phía người vệ sĩ và tài xế bên cạnh.
Tài xế lên tiếng hỏi:
“Bà là người nhà của bác sĩ Thanh…?”
“Đúng vậy, tôi là người nhà của bác ấy. Đồng chí thủ trưởng, ngài tìm bác sĩ Thanh có việc gì sao?”
Tất cả mọi người đều mặc nhiên cho rằng “bác sĩ Thanh” chính là Thanh Dương đã qua đời.
Chị ta nghĩ, chắc chắn là có lợi lộc gì đó, nên cũng không chủ động nói về chuyện Thanh Dương đã mất, dù sao những nhân vật như thế này, bình thường chị ta có muốn nịnh bợ cũng không có cơ hội, bây giờ họ đã chủ động tìm tới, chị ta tất nhiên phải tận dụng triệt để!
Tư lệnh Quỳ bật cười, giọng điềm đạm:
“Cứ gọi tôi là bác Quỳ được rồi. Hôm nay tôi đặc biệt tới để cảm ơn bác sĩ Thanh. Hôm đó, may nhờ cô ấy ra tay giúp đỡ, cháu gái tôi mới được cứu sống.”
“Sau khi nghe lời khuyên của cô ấy, chúng tôi đã đưa con bé tới bệnh viện kiểm tra, quả nhiên phát hiện ra bệnh động kinh. Cũng may phát hiện kịp thời, sau khi điều trị bằng thuốc, tình trạng đã được kiểm soát rất tốt. Ngay cả con bé út trước đây thường xuyên ho, sau mấy hôm ăn cháo hoài sơn đậu ván, giờ cũng đã khỏi hẳn rồi.”
Vừa nói xong, tài xế lập tức khiêng một đống quà từ trên xe xuống.
Không phải loại quà bình thường mua từ chợ, được đựng trong lưới nilon, mà toàn là những hộp giấy bóng loáng, đỏ rực, được đóng gói sang trọng, nhìn một cái là biết đồ cao cấp.
Lâm Tố Phân lập tức tròn mắt, không chớp lấy một cái.
Chị ta đâu còn tâm trí để ý xem Tư lệnh Quỳ đang nói gì về bệnh tình hay quá trình chữa trị.
Trong lòng chị ta chỉ nghĩ:
Thanh Dương lúc còn sống cũng chẳng có gì đặc biệt, làm việc thì tầm thường, vậy mà trước khi chết lại cứu được con nhà giàu. Mà hay cái là, nhà giàu này lại rất có quy củ, chuyện xong rồi còn đích thân mang quà tới tạ ơn!
Đây chẳng phải là món quà mà người chết để lại cho chị ta sao?
“Đáng tiếc hôm nay chúng tôi tới không đúng lúc, không gặp được con gái bà, nếu không đã có thể trò chuyện một chút rồi.”
Tư lệnh Quỳ đinh ninh rằng Thanh Âm chính là con gái của Lâm Tố Phân.
Lâm Tố Phân giật thót trong lòng.
“Gặp con gái” là sao?
Không lẽ…
Không lẽ Thanh Dương đã nói với ông lão này là trong nhà còn có một đứa con gái chưa gả đi sao?