“Mùa hè cũng không được đi.”
“Vậy mùa thu thì sao? Mùa thu mẹ sẽ vào rừng hái ít hạt dẻ, đến lúc đó nấu cơm hạt dẻ ngọt bùi cho con ăn, thế nào?”
Thanh Âm bật cười: “Được, vậy con sẽ đi cùng mẹ Cố, mẹ không được lén đi một mình đâu nhé.”
Nghe vậy, bà Cố vui như mở cờ trong bụng, cảm giác ngọt ngào như vừa uống mật ong vậy.
Bà ấy chỉ có hai đứa con trai, từ lâu đã rất ao ước có một cô con gái, đặc biệt là những bé gái xinh xắn như Thanh Âm – trắng trẻo, đáng yêu như búp bê sứ.
Nếu có thể, bà ấy chỉ muốn trực tiếp bắt cô về nuôi trong nhà!
Ở diễn biến khác…
Trái ngược với Thanh Âm và bà Cố đang vui vẻ ở nhà nhấm nháp bánh đậu phộng trắng thơm phức, Lâm Tố Phân thì tức đến no cả bụng.
Vô duyên vô cớ bị chị dâu nhà họ Lưu mắng té tát một trận, lại còn bị hàng xóm chỉ trỏ bàn tán nửa ngày. Đã thế, lúc cuối còn bị bà Cố mắng thẳng vào mặt mà không thể cãi lại câu nào.
Khó khăn lắm mới tiễn được “tai họa” ra khỏi cửa, Lâm Tố Phân nhân lúc không ai để ý, lén đi vặn nắm cửa phòng Thanh Âm, nhưng… không mở được!
Chị ta quay lại lấy chìa khóa dự phòng, nhưng khi nhét vào ổ khóa thì… không thể tra vào được!
Cô ta dám thay khóa rồi ư?!
Lâm Tố Phân tức đến mức giậm chân tại chỗ!
Đúng lúc này, Thanh Tuệ Tuệ lại không biết nhìn sắc mặt người khác, tiếp tục xoay người nũng nịu, nhắc đến chuyện xin việc cho Lưu Hồng Tinh.
“Mẹ, mẹ giúp chị Hồng Tinh nghĩ cách đi. Nếu chị ấy không tìm được việc nữa, thì sắp bị đưa về nông thôn rồi.”
Lâm Tố Phân vừa cố nhịn cơn đau răng, vừa bực bội nói:
“Mẹ con không phải cán bộ, cũng chẳng có công việc, mẹ lấy đâu ra cách giúp nó? Lưu Chí Cường lại cho con uống bùa mê thuốc lú gì đấy?”
Thanh Tuệ Tuệ đỏ mặt, nhỏ giọng nói:
“Mẹ đừng cứ nói xấu anh Chí Cường mãi như thế, anh ấy đối xử với con rất tốt. Anh ấy bây giờ là sinh viên đại học, còn là kỹ thuật viên, lương cao lắm đấy.”
“Cao? Có cao bằng lương của bố con hồi trước không? Nhìn cái tầm mắt nông cạn của con kìa.”
“Anh ấy còn trẻ, sau này chắc chắn sẽ có cơ hội thăng tiến. Hơn nữa, con cũng không phải ham tiền, con chỉ cần anh ấy đối xử tốt với con thôi.”
“Đối tốt với con mà dây dưa mấy năm trời không chịu cưới? Nhà nó nghèo rớt như vậy, dù có coi con như bà tổ nội mà cung phụng, thì con cũng chẳng được ăn no đâu!”
Thanh Tuệ Tuệ bị mắng đến tức giận, bĩu môi “hừ” một tiếng, rồi hậm hực bỏ đi.
Lâm Tố Phân đứng phía sau nhìn theo mà tức đến đau gan.
Chị ta thật sự khinh thường nhà họ Lưu từ tận đáy lòng, thứ nhà nghèo đến mức một cái quần cũng không mua nổi, thế mà không hiểu sao đứa con gái từ nhỏ không thiếu tiền, không thiếu tình thương của chị ta lại đi thích kiểu người như thế? Chị ta nghĩ mãi cũng không hiểu nổi.
Nếu nhà đó thật sự tốt, thì năm xưa cụ Thanh đã gả Thanh Âm cho bên đó rồi.
Trước đây, khi nghe tin cụ Thanh định đính hôn cho con gái cưng của mình, nhà họ Lưu cũng có động thái, nhưng đáng tiếc cụ Thanh không vừa ý.
Ông cụ nói một câu:
“Nhà nó có ba con gái, một cậu em trai, chỉ vậy thôi cũng đủ để biết không phải lựa chọn tốt.”
Khi đó, Lâm Tố Phân còn thấy cụ Thanh quá khắt khe.
Dù gì thì gia đình có nhiều con gái và một con trai cũng không phải chuyện hiếm thấy, có gì mà phải soi xét?
Nhưng sống ở khu tập thể này nhiều năm, chị ta đã nhìn đủ kiểu người, cuối cùng cũng nhận ra cụ Thanh đã sớm nhìn thấu bộ mặt nhà họ Lưu.
Một gia đình ngay cả Thanh Âm còn không coi trọng, thì con gái chị ta dựa vào đâu mà coi trọng họ?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cụ Thanh chọn kỹ như vậy, cuối cùng chẳng phải cũng chọn nhầm rồi sao?