“A — nóng chết mất!”
Nhưng mà, ngọt thì đúng là rất ngọt, thậm chí còn ngọt hơn tất cả những món kẹo mà cô từng ăn ở kiếp trước.
Thơm cũng đúng là quá thơm, hạt đậu phộng được chiên lên giòn rụm, từ miệng, cổ họng đến tận hai bên tai, tất cả đều như tỏa ra hương thơm nồng nàn.
“Mẹ làm gì mà thơm quá vậy? Sao con ngửi thấy mùi đậu phộng…”
Một giọng nói lười biếng, phóng túng vang lên từ ngoài cửa.
Một thanh niên trẻ tuổi đứng ở đó, vừa nói vừa nhìn về phía chiếc ghế gỗ thấp — nơi đang có một thiếu nữ ngồi ngay ngắn.
Thiếu nữ ấy có làn da trắng như tuyết, mái tóc đen dài óng ả, đôi mắt to tròn cong lên như vầng trăng khuyết.
“Còn biết đường về nhà hả? Còn nhớ là mình có một người mẹ sao?”
Bà Cố hừ lạnh một tiếng.
“Ôi trời mẹ ơi, con dạo này bận quá mà! Mẹ cũng biết mới vào làm thì phải thể hiện thật tốt chứ, đâu thể để mất mặt cha con được đúng không?”
Tên “thanh niên tràn đầy năng lượng” trước mặt này có một đôi mắt hoa đào, thoạt nhìn đáng lẽ phải có vẻ bất cần, lêu lổng. Nhưng lông mày anh lại rất thanh tú, sắc nét, phối hợp với sống mũi cao thẳng và đôi môi dày mỏng vừa phải, khiến cả gương mặt toát lên khí chất nửa chính nửa tà đầy thu hút.
Nhìn xuống, anh cao ít nhất 1m85, vai rộng, eo thon, dù mặc quần không ngay ngắn, nhưng vẫn có thể thấy được đôi chân dài thẳng tắp vô cùng ấn tượng.
Thanh Âm kiếp trước từng hẹn hò với vài người bạn trai có ngoại hình không tệ. Nhưng so với điều kiện xuất sắc như thế này, thì đúng là lần đầu tiên cô gặp phải.
“Sao, không nhận ra anh An của em nữa à? Con nhóc này, còn biết đường đến nhà tôi sao? Tôi còn tưởng em cắt đứt quan hệ với nhà chúng tôi rồi cơ đấy.”
Cố An cười cợt, nhấc tay búng nhẹ vào trán cô một cái, bộ dạng lười biếng vô tư.
Anh tiện tay cầm lấy một chiếc bánh nhân, vừa cắn một miếng, vừa “phù phù” thổi hơi vì bị bỏng.
Hóa ra, đây chính là “vị hôn phu” trong truyền thuyết…
“Đừng chạm vào Âm Âm! Tay con bẩn lắm! Hôm nay con bé đã phải chịu ấm ức rất lớn rồi...”
Bà Cố lải nhải liên tục, kể lại toàn bộ sự việc xảy ra trong ngày, trên mặt Cố An vẫn là dáng vẻ lười biếng, bông đùa. Bà Cố mải mê trách mắng, không để ý đến gì khác, nhưng Thanh Âm lại nhận ra ánh mắt của anh đôi lúc nhìn về phía cô có chút kỳ lạ.
Giống như đang âm thầm quan sát điều gì đó.
Nhưng rõ ràng, anh là một tên lêu lổng nổi danh, ai ai cũng biết cơ mà?
Những người khác có thể không nhận ra điều này, nhưng Thanh Âm đã từng gặp vô số người — từ bệnh nhân, nhà cung cấp, cấp dưới, đến cả đối thủ cạnh tranh. Vì thế, cô có thể cảm nhận được sự khác biệt dù là rất nhỏ trong thái độ của anh.
Nhưng cô cũng không suy nghĩ quá nhiều, bởi bây giờ, trong đầu cô đột nhiên nhớ đến một chuyện quan trọng—của hồi môn.
Chuyện là thế này: Năm đó, hai vợ chồng ông cụ nhà họ Thanh lớn tuổi rồi mới có thêm một đứa con, nhưng vì tuổi đã cao, cũng như lo lắng về cảm xúc của con trai cả và con dâu, nên từng có ý định không sinh nữa, thậm chí nghĩ đến việc bỏ thai.
Thế nhưng, cơ thể bà cụ vốn yếu, ông cụ sợ bà cụ không chịu nổi phẫu thuật, nên cuối cùng vẫn không nỡ ra tay.
Vì vậy, hai vợ chồng già đã thẳng thắn nói chuyện với vợ chồng con trai cả: lương của hai vợ chồng họ có thể tự giữ lại, không cần nộp tiền sinh hoạt. Mọi chi tiêu ăn mặc trong nhà sẽ do vợ chồng già lo liệu, coi như một cách bù đắp.
Về phần tài sản của hai vợ chồng ông cụ dành dụm cả đời, sẽ được chia đều cho hai anh em.
Đặc biệt là bốn căn nhà do bà cụ Thanh mang từ nhà mẹ đẻ về, nếu sau này có thể lấy lại thì mỗi người sẽ được hai căn, còn nếu không thì coi như mất.