Thập Niên 70: Xuyên Thành Cô Nhỏ Của Nữ Phụ Lụy Tình

Chương 25:

Chương Trước Chương Tiếp

Thanh Âm hít hít mũi, đi theo bà rời khỏi viện số 16.

Nhà họ Cố ở rất gần, chỉ đi bộ ba phút là tới.

Cấu trúc nhà cũng tương tự nhau, nhưng điều kiện gia đình họ Cố không được tốt, nên vẫn luôn ở căn nhà phía sau.

Không gian tối tăm, chật chội, trong căn phòng chừng mười mét vuông, họ dùng tường báo cũ để ngăn ra thành hai gian nhỏ, chia chỗ ở cho hai mẹ con…

Hai mẹ con Cố ngủ chung một phòng.

“Anh An của con đi làm rồi, mẹ Cố sẽ làm đồ ngon cho con ăn, không để nó biết đâu.”

Cụ bà Cố kéo tay Thanh Âm, xoa nhẹ như đang dỗ dành trẻ nhỏ, ánh mắt trìu mến, không nỡ rời khỏi gương mặt cô dù chỉ một giây.

“Con ngoan, bao nhiêu năm rồi con chưa về đây, còn nhớ cái ghế này không? Đây là cha Cố làm cho con đó. Nhưng còn chưa kịp làm xong thì người đã mất rồi. Sau này, anh An của con làm nốt phần còn lại, nên chân ghế mới bị lệch một bên cao một bên thấp.”

Hồi nhỏ, Thanh Âm rất thích chạy theo Cố An, nhưng cô nhỏ hơn hắn sáu tuổi, dáng người bé nhỏ như củ khoai tây, đứng sau đám đông thì chẳng nhìn thấy gì cả.

Thế là cha Cố làm riêng cho cô một chiếc ghế gỗ nhỏ, để cô có thể đứng lên mà xem náo nhiệt.

Thanh Âm nâng niu xoa nhẹ chiếc ghế, trong đầu dần hiện lên hình ảnh một ông lão giản dị, hiền từ.

Nhà họ Cố vốn có hai người con trai.

Anh cả tên là Cố Toàn, một quân nhân, từng lập nhiều chiến công, tiền đồ xán lạn.

Cậu hai tên là Cố An, từ nhỏ đã có ngoại hình khôi ngô tuấn tú, thông minh hơn người, thành tích học tập luôn dẫn đầu.

Năm đó ông cụ nhà họ Thanh chọn Cố An cũng không phải không có lý do.

Nhưng tiếc thay, không bao lâu sau, anh cả Cố Toàn hy sinh trong một nhiệm vụ.

Hai ông bà Cố chìm trong nỗi đau mất con, bạc đầu tiễn kẻ đầu xanh, cũng chẳng còn tâm trí quan tâm đến Cố An — vốn luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, không khiến ai phải lo lắng.

Đến khi nhận ra có điều bất thường, thì hắn đã từ một đứa trẻ ưu tú, thông minh, học giỏi, trở thành kẻ lêu lổng khiến ai cũng ngán ngẩm.

Gặp ai cũng đánh nhau, hoặc bị người khác đánh, có khi một ngày đánh cả mấy trận.

Không lo học hành, suốt ngày chỉ giao du với đám bất hảo…

Những năm qua, bà Cố vì hắn mà phải nhức đầu không ít.

Vừa nói chuyện, bà vừa nhanh tay nhào bột, nặn thành một khối bột tròn, đặt sang một bên để ủ bột.

Sau đó, bà sang hàng xóm mượn hai nắm đậu phộng, rang cháy vỏ, rồi dùng tay chà xát, thổi nhẹ một cái, chỉ còn lại những hạt đậu phộng vàng óng.

“Hồi nhỏ con rất thích ăn bánh nhân mẹ Cố làm, nhất là nhân đậu phộng đường trắng. Hôm nay thử xem tay nghề mẹ Cố có bị tụt không nào!”

Thanh Âm nhớ lại, ngày trước nhà họ Cố sống rất khó khăn.

Cha Cố tuy làm công nhân nhà máy thép, nhưng sức khỏe kém, thường xuyên bệnh tật. Mẹ Cố lại là người từ nông thôn gả đến, đến giờ vẫn mang hộ khẩu nông thôn, cũng không có công việc ổn định. Cả gia đình chỉ sống dựa vào đồng lương ít ỏi của cha Cố, nhưng họ lại vô cùng kiên cường và có lòng tự trọng.

Ông cụ nhà họ Thanh từng muốn giúp đỡ họ, nhưng đều bị từ chối.

Họ lúc nào cũng nói: “Không có tiền thì cứ sống kiểu không có tiền thôi.”

Dù cuộc sống khó khăn, nhưng họ thường xuyên nhịn ăn nhịn mặc, chỉ để làm bánh nhân đậu phộng đường trắng cho Thanh Âm.

Mẹ Cố không giỏi nấu nướng, nhưng riêng món bánh này thì lại là tuyệt kỹ của bà.

Bánh vừa ra khỏi chảo, bà đã nhanh tay dùng đũa xiên một cái, đưa đến trước mặt cô: “Âm Âm, mau nếm thử xem! Cẩn thận nóng đấy, úi chà —”

Chiếc đũa vừa xiên vào bánh, lập tức khiến lớp đường trắng chảy cùng với dầu trong rỉ ra từng giọt.

Nhìn cảnh đó, Thanh Âm xót ruột vô cùng, nhưng vẫn vội vàng cắn một miếng.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️