Thập Niên 70: Xuyên Thành Cô Nhỏ Của Nữ Phụ Lụy Tình

Chương 23:

Chương Trước Chương Tiếp

Đột nhiên, từ ngoài đám đông vang lên một tiếng quát giận dữ.

Mọi người đồng loạt quay đầu lại, chỉ thấy một người phụ nữ to lớn, lưng hùm vai gấu, khuôn mặt đen sạm nhưng lại ửng hồng như Trương Phi xông vào!

Người phụ nữ này trời sinh đã có vẻ ngoài thô kệch, khuôn mặt vuông vức, lông mày rậm, lại còn quàng một chiếc khăn xanh trên cổ, trông có chút kỳ quái. Ống quần của bà ta cũng xắn lệch một bên cao một bên thấp, dính đầy bùn đất, rõ ràng vừa từ ruộng về.

“Cụ bà Cố sao lại tới đây?”

“Tôi mà không đến thì con dâu tương lai của tôi đã bị người ta bắt nạt chết rồi! Cha của nó vừa mới mất, mà đã có kẻ dòm ngó của hồi môn của nó, không biết là kẻ vô lương tâm nào đây?”

Bà ta rõ ràng là đang hỏi, nhưng đôi mắt to tròn như chuông đồng lại trừng thẳng vào Lâm Tố Phân.

Lâm Tố Phân chết lặng. Chị ta không biết rốt cuộc hôm nay là ngày gì nữa… Chị ta chẳng qua chỉ nói một câu về chuyện làm cá như mọi khi thôi, sao tự nhiên lại bị nhiều người vây công đến vậy? Thậm chí còn chọc phải cả hung thần này?

Người vừa đến không ai khác, chính là mẹ của vị hôn phu Thanh Âm, trên danh nghĩa là mẹ chồng tương lai - bà Cố.

“Bà Cố, hiểu lầm, hiểu lầm thôi! Chúng tôi chỉ nói đùa chút thôi mà!”

“Phì! Ai đùa với cô? Đừng tưởng đàn ông nhà họ Thanh mất hết rồi là cô có thể một tay che trời! Thanh Âm sau này chính là người nhà họ Cố chúng tôi, mở to mắt chó của cô ra mà nhìn cho rõ, tôi là ai!”

“Bớt lải nhải cái kiểu dẻo mồm dẻo miệng đó đi! Nghe mà phát buồn nôn, đến cả cơm tối hôm qua cũng muốn nôn ra đây này! Cô không soi gương xem lại mình à? Bốn, năm chục tuổi đầu còn học theo mấy cô gái trẻ, tưởng ai cũng nuốt nổi cái bộ dạng đó chắc?”

“Sao không đái một bãi rồi tự soi lại đi! Nhìn lại xem bản thân ra sao! Tuổi nào làm việc nấy, thừa nhận mình già rồi thì có sao? Chịu chấp nhận sự thật là chưa học xong tiểu học thì chết ai à? Còn bày đặt giả vờ giả vịt, cô là cái bể nước hay sao mà chứa được lắm trò như vậy!”

Tiếng mắng chửi như pháo nổ, càng ngày càng khó nghe, lời nào cũng nhanh, cũng độc, chẳng chừa cho Lâm Tố Phân một cơ hội phản bác.

Cuối cùng, để tỏ rõ thái độ cảnh cáo, bà Cố trực tiếp vớ lấy con cá — nguyên nhân dẫn đến mâu thuẫn — rồi bóp mạnh một cái.

Con cá vốn còn đang giãy giụa bỗng trợn trắng mắt, lập tức gãy đôi. Ruột cá, máu tươi bắn tung tóe khắp nền đất.

“Còn dám giở trò mưu mô nữa, tôi bóp chết cô y như con cá này đấy!”

Cả người Lâm Tố Phân run rẩy, lùi lại ba bước.

Những người xung quanh: Lùi! Lùi! Lùi tiếp!!!

Không chỉ bản thân bà Cố khó đối phó, mà còn có một cậu con trai nổi danh là một kẻ ăn chơi lêu lổng khắp khu Đông Thành. Nghĩ đến việc Thanh Âm sau này phải gả cho loại người như vậy, ai nấy đều vừa thương cảm, vừa thấy tội nghiệp.

Ông cụ nhà họ Thanh đúng là nhìn nhầm người rồi...

Nhưng lúc này, mắt Thanh Âm lại đỏ hoe.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi xuyên đến thế giới này, cô cảm nhận được sự bảo vệ chân thành từ người khác. Đồng thời, cô cũng có thể cảm nhận được sự xúc động còn sót lại từ ý thức của nguyên chủ.

Trước đây, Lâm Tố Phân luôn nhồi nhét vào đầu cô những điều tiêu cực về bà Cố, nào là “bà ta hung dữ”, “bà ta vừa bẩn vừa hôi”, “bà ta vô học”, “bà ta không biết lý lẽ”… Cứ thế, từ khi có ý thức đến giờ, cô luôn tránh xa người mẹ chồng tương lai trong truyền thuyết này. Kể cả khi đến dịp lễ Tết, người nhà họ Cố có đến tặng quà, cô cũng tìm cách lẩn tránh, không gặp mặt.

Lúc đó cô ngốc thật, chỉ vì chị dâu tiện tay mua cho cô một cái kẹo bông đã nghĩ rằng đó là tốt bụng, làm cho cô một con cá thì tưởng đó là quan tâm. Thế nhưng, cô lại phũ phàng từ chối những đôi giày vải do chính tay bà Cố khâu tặng, những chiếc bánh bao hoa do chính tay bà nặn.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)