Sắc mặt Lâm Tố Phân đỏ bừng: “Làm gì có chuyện đó.”
Thanh Âm sao có thể để chị dâu chịu thiệt, lập tức hùa theo: “Chị dâu Lưu cũng vậy thôi, không thể vì năm ngoái chị ấy thấy chị xách nửa cái đầu heo về nhà mẹ đẻ, Tết vừa rồi lại xách một bộ lòng heo đến nhà em trai mà vu oan cho chị ấy được.”
Bề ngoài trông vô hại, hoàn toàn là dáng vẻ bênh vực chị dâu.
Chị dâu Lưu sắc mặt liền thay đổi, vừa liếc một cái đã thấy bà mẹ chồng trong đám đông mặt mày sa sầm. Chị ta lập tức lao ra như một mũi tên, chỉ thẳng vào mặt Lâm Tố Phân, lớn tiếng mắng:
“Mẹ nó! Con mắt nào của cô thấy tôi mang đầu heo với lòng heo về nhà mẹ đẻ hả? Chỉ giỏi bịa đặt gây chia rẽ phải không? Vậy thì đừng trách tôi.”
“Năm Thanh Âm mới năm tuổi, tôi còn tận mắt thấy chị ta trốn sau gốc lê già mà véo con bé đấy! Chỉ vì nó tè dầm mà chị ta đã xuống tay, vậy mà đến tối, khi chồng và cha chồng về nhà, chị ta lại bảo là con bé tự ngã, còn dám khóc lóc kể lể rằng mình không trông nom cẩn thận!”
“Năm ngoái chị ta còn muốn gán ghép Thanh Âm cho đứa cháu trai bên nhà mẹ đẻ, suốt ngày tâng bốc nó lên tận mây xanh. Nếu thật sự tốt như vậy thì sao không để Thanh Huệ Huệ cưới đi? Không phải là chị ta đang nhắm vào của hồi môn của con bé sao?”
Mọi người xung quanh mắt sáng rực: “???”
Hóa ra là như vậy sao?
Bình thường, Lâm Tố Phân biết cách đối nhân xử thế, dịu dàng hay cười, danh tiếng trong đại viện rất tốt. Nhưng chị dâu Lưu lại cực kỳ gai mắt với chị ta, đã ngầm để ý từ lâu, chỉ cần có chút dấu vết là lập tức phanh phui ngay. Hơn nữa, chị dâu Lưu nói nhanh, Lâm Tố Phân hoàn toàn không có cơ hội chen vào, cứ thế mà bị bóc trần đến bảy, tám chuyện xấu.
Đặc biệt khi nhắc đến chuyện nhắm vào của hồi môn, đôi mắt Thanh Âm bỗng chốc đỏ hoe, những giọt nước mắt trong veo tựa như hạt châu lăn dài trên má:
“Chị dâu, em còn nhỏ, em không muốn kết hôn, chị đừng ép em có được không?”
Nhỏ bé, bất lực, đáng thương.
Các bà thím xung quanh nhìn thấy cảnh đó mà mềm lòng: “Tố Phân à, sao cô có thể làm vậy chứ? Cha chồng và chồng cô vừa mới mất, vậy mà đã muốn đuổi em chồng ra khỏi nhà, thế có còn là con người không?”
“Đúng vậy, bình thường nhìn có vẻ hiền hòa, hóa ra chỉ là làm màu bên ngoài thôi.”
Lâm Tố Phân xưa nay giỏi đóng vai người tốt, lúc nào cũng tỏ ra là một người vợ hiền, mẹ đảm, chị dâu tốt. Bây giờ bị nhiều người cùng lúc chỉ trích, chị ta nóng ruột đến mức không biết phải nói gì, nhưng một câu cũng chẳng thốt ra nổi.
Vì sao lại không nói được? Thanh Âm lúc này đang ôm lấy cánh tay chị ta, “khóc lóc” đầy đáng thương. Khéo làm sao, ngay khi Thanh Âm vừa chạm vào cánh tay chị ta, chị ta lập tức cảm thấy tê rần ở đầu lưỡi, không thể thốt nên lời. Càng sốt ruột, sắc mặt lại càng đỏ bừng.
Nếu như từ khi gả vào nhà họ Thanh, chị ta chịu khó học hỏi một chút thì đã biết trong Đông y có thứ gọi là huyệt vị.
Nhưng chị ta không biết, nên chỉ có thể tức tối đến mức suýt ngất.
“Ôi trời, tức giận quá hóa câm luôn rồi à? Nhìn chị kìa, có gấp cũng vô ích thôi! Tôi nói những chuyện này đâu phải chỉ mình tôi thấy, mà cả đám người trong viện này cũng chứng kiến rồi đấy!”
Chị dâu Lưu cuối cùng cũng chiếm thế thượng phong: “Tôi nói cho chị biết, chị có thèm khát cũng vô ích thôi. Của hồi môn của Thanh Âm hiện giờ đang được ông cậu Bảy giữ giùm, nếu Thanh Âm không kết hôn, thì ai cũng đừng mong động vào của hồi môn của con bé.”
“Tránh ra! Tôi xem thử coi ai mặt dày đến mức dám nhắm vào của hồi môn của con dâu tương lai tôi đây!”