Quỳ Kiến Quân bế con lên xe, ông Lưu sau một hồi suy nghĩ cũng miễn cưỡng ngồi vào ghế sau: “Cái món cháo củ mài với đậu ván đó, bà ngoại tụi nhỏ biết làm rồi.” Ý là không cần phải về nhà họ Quỳ.
Quỳ Kiến Quân nhìn ông qua gương chiếu hậu, thở dài: “Cha, cha giận con, con hiểu. Nhưng Đại Nha và Nhị Nha là con ruột của con, con sẽ không làm hại chúng. Sao cha vẫn không tin con?”
“Tôi ngày xưa cũng tin lời hứa của cậu, để Tiểu Phương theo cậu. Con bé đã chịu biết bao khổ cực, sinh hai đứa nhỏ xong còn chưa kịp nhìn chúng lớn lên thì mất rồi… Đừng có lấy lý do rằng cậu sẽ không làm hại chúng nó mà nói nữa. Có mẹ kế thì có cha dượng, cậu xem cậu bảo vệ con gái tôi được mấy năm? Cho dù cậu muốn bảo vệ cháu tôi, nhà họ Quỳ liệu có đồng ý không?”
Quỳ Kiến Quân thở dài. Nói đi nói lại, vấn đề vẫn quay về gốc rễ: ông ngoại không tin tưởng nhà họ Quỳ.
Nhưng quả thực, trước đây nhà họ Quỳ đã từng đối xử tệ với vợ anh. Việc vợ anh bị kinh sợ khi mang thai Đại Nha chính là minh chứng rõ ràng nhất. Giờ đây, bệnh động kinh của Đại Nha cũng là hậu quả từ lúc trong bụng mẹ… Tất cả đều do anh không đủ bản lĩnh, không bảo vệ được vợ con mình.
Năm đó, sau khi vợ anh qua đời, ông đã đơn thương độc mã đến nhà họ Quỳ, đập phá tan tành, rồi đưa hai đứa cháu gái về nuôi. Ông còn đổi tên cho chúng, từ đó không bao giờ quay lại nhà họ Quỳ nữa. Ngay cả dịp Tết, khi cha mẹ anh đến xin đón các cháu, ông Lưu cũng không cho.
Trong mắt ông, nhà họ Quỳ chính là nơi đã hại chết con gái ông. Tuy chỉ là một gia đình bình thường, nhưng ông tin mình đủ sức nuôi hai đứa cháu mà không để chúng phải chịu đói.
Những năm qua, Quỳ Kiến Quân thường xuyên đến thăm con gái, nhưng tiền anh đưa, ông bà ngoại đều không nhận. Chỉ có quần áo, đồ chơi, dụng cụ học tập mà anh mua, thấy các cháu thích, ông bà mới không ném ra ngoài cửa.
Hôm nay, ông lão cũng chỉ vì thấy lũ trẻ vui vẻ nên mới mà chịu đến nhà hàng, nhưng mẹ vợ thì dứt khoát không đi cùng.
Quỳ Kiến Quân lái xe rẽ vào con ngõ nơi nhà họ Lưu sinh sống, trước hết đưa hai cô con gái về nghỉ ngơi, hẹn sáng mai sẽ quay lại đón chúng đi bệnh viện kiểm tra. Sau đó, anh tiếp tục lái xe đến bệnh viện để sắp xếp mọi việc, tiện thể xử lý thêm một chuyện khác…
Anh dừng xe trước cổng một khu tập thể ở ngõ Hạnh Hoa, bấm còi hai tiếng—một dài một ngắn. Một lúc sau, một thanh niên gầy cao bước ra. Bề ngoài anh ta trông lấc cấc, nhưng ánh mắt lại sắc bén, cẩn thận quan sát xung quanh.
Quỳ Kiến Quân hạ cửa kính xe: “An Tử, lên xe.”
“Anh Kiến Quân.” Thanh niên nhìn quanh một lượt, thấy không có ai chú ý liền nhanh nhẹn leo lên xe. Từ trong áo khoác, anh ta lấy ra một túi nhỏ bằng bàn tay: “Tìm được rồi. Nó nằm trong khu tập thể của nhà máy phân bón số ba. Đây là thứ họ dùng.”
Quỳ Kiến Quân nhận túi, ngửi thử, ngay lập tức nhíu mày.
“Đúng rồi. Anh bảo tôi để ý mấy người chuyên buôn lậu đồ lặt vặt. Ban đầu tôi không chú ý lắm, nhưng mấy hôm trước có người anh em nói rằng nhà máy phân bón bị mất đồ. Đó là một lô phân bón chứa amoni nitrat. Tôi từng nghe nói… loại này có thể được dùng để sản xuất amoni nitrat—một nguyên liệu để chế tạo thuốc nổ tự chế ở một số nơi.”
“Thì ra là vậy.”
Sau bao nhiêu ngày bị vấn đề này làm phiền, cuối cùng Quỳ Kiến Quân cũng hiểu rõ đầu đuôi, hiếm hoi lắm anh mới có thể thở phào nhẹ nhõm: “Cấp trên đã điều tra bọn họ lấy hàng từ đâu, hóa ra là tự chế tạo. Như vậy, tạm thời đừng làm kinh động đến chúng.”