Thập Niên 70: Xuyên Thành Cô Nhỏ Của Nữ Phụ Lụy Tình

Chương 16:

Chương Trước Chương Tiếp

Cô còn nói rằng, cô bé Đại Nha, người luôn hoạt bát như một chú khỉ nhỏ, mới là người có bệnh tình nghiêm trọng?

“Vớ vẩn!”

Ông lão vừa mới có chút thiện cảm với Thanh Âm thì lập tức tan biến: “Tôi với cô không thù không oán, sao cô lại nguyền rủa Đại Nha bị bệnh?”

Thanh Âm vội vàng giải thích rằng cô không hề có ý nguyền rủa, nhưng ông lão cụt tay chẳng muốn nghe, phất tay như đuổi ruồi: “Đi đi, đừng làm phiền tôi.”

Trong thời gian ông ra đây buôn bán, không thiếu những người tò mò đứng xem. Có người muốn nhìn xem ông kiếm được bao nhiêu tiền, có người chỉ muốn xem trò vui, cũng có người tìm cách bắt bẻ ông. Nhưng đây là lần đầu tiên ông gặp một người vừa đến đã nói Đại Nha bị bệnh như Thanh Âm.

“AI phái cô đến? Về nói với người đứng sau cô rằng, cho dù có chết, tôi cũng không đồng ý!”

Thanh Âm ngơ ngác, không hiểu ông đang nói gì: “Bác hiểu nhầm rồi, không ai phái cháu đến cả. Cháu là con gái nhà họ Thanh ở khu tập thể số 16 ngõ Hạnh Hoa. Cha cháu là bác sĩ Thanh, chắc bác đã từng nghe qua.”

Ông lão cụt tay sững lại, nhìn kỹ cô, nét mặt dần thay đổi. Quả thực, từ đường nét khuôn mặt, cô rất giống…

“Thôi được rồi, cô đi đi.” Ông lão thừa nhận rằng gia đình Thanh Âm có ơn với ông.

Thấy thái độ của ông dịu đi, Thanh Âm vẫn cố gắng nhắc nhở thêm: “Tình trạng của Đại Nha cần tránh bị sốc, bác nhớ kỹ nhé.”

Ông lão phất tay, vừa định thu dọn quầy hàng thì một chiếc xe Jeep quân dụng màu xanh chạy đến. Một người đàn ông trung niên dáng người trung bình bước xuống: “Cha.”

Sắc mặt ông lão ngay lập tức trở nên khó chịu: “Ai là cha cậu? Tôi không dám nhận một đứa con trai tài giỏi như cậu đâu.”

“Bố ơi!” Đại Nha không để ý đến khuôn mặt khó chịu của ông ngoại, vui vẻ chạy đến ôm chầm lấy người đàn ông: “Bố sao lâu thế không về nhà? Con với em nhớ bố lắm!”

Người đàn ông ôm lấy cô bé, sau đó bế cả cô con gái nhỏ lên. Nhìn khuôn mặt xanh xao vàng vọt của cô bé, như một cây giá đỗ ủ rũ, anh không khỏi xót xa:

“Trước đây các bác sĩ không chữa khỏi cũng không sao, lần này bố tìm được trưởng khoa nhi của bệnh viện tỉnh rồi. Đây là người lãnh đạo của bố giới thiệu, ông ấy là người giỏi nhất trong việc chữa các bệnh nội khoa cho trẻ em.”

Ông lão vẫn giữ vẻ mặt khó chịu.

Đại Nha mơ hồ biết rằng ông không thích bố mình, nên vội vàng đổi chủ đề. Cô bé kể rằng vừa rồi có một chị gái nói cô bị bệnh, khiến Quỳ Kiến Quân bật cười:

“Con như con khỉ nhỏ, nhảy nhót cả ngày, làm sao mà bệnh được. Chắc là gặp phải thầy lang dạo nào rồi.”

Cô con gái lớn kêu đói, con gái nhỏ thì mệt mỏi, nên Quỳ Kiến Quân quyết định không vội đến bệnh viện, mà trước tiên dẫn hai bé vào nhà ăn quốc doanh đối diện để ăn cơm. Trên đường đi, Đại Nha ríu rít nói chuyện, hoạt bát như một chú chim nhỏ, thỉnh thoảng còn vung tay múa chân, khiến Quỳ Kiến Quân không nhịn được cười.

Ngay cả ông lão đang cau có cũng bị khuyên đi cùng, cuối cùng miễn cưỡng theo sau.

Quỳ Kiến Quân đứng bên ngoài cửa kính chọn món, Đại Nha vẫn chạy theo, nhìn đông nhìn tây.

Bức tường bên cạnh cửa sổ kính có một lỗ nhỏ thông thẳng vào bếp, để tiện đưa đồ ăn. Bình thường chẳng có gì đặc biệt, nhưng Đại Nha vốn tò mò, cứ thò đầu vào nhìn.

Quỳ Kiến Quân đang bận dặn dò đầu bếp về những món ông ngoại không ăn được, bỗng nghe thấy một tiếng hét chói tai. Anh phản ứng nhanh, nhìn về phía phát ra âm thanh, liền thấy cô con gái lớn ngã lăn ra đất, bất động.

Anh vội vàng chạy đến bế con lên, người trong bếp nói: “Đứa bé này vừa nhìn thấy tôi làm thịt gà, có lẽ bị dọa sợ.”

Ông lão họ Lưu cũng chạy tới: “Đại Nha không chịu được nhìn máu, trước đây bác sĩ đã nói con bé bị chứng sợ máu.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️