Cô bé nhỏ chỉ khoảng năm, sáu tuổi, khuôn mặt xinh xắn như búp bê, nhưng trông hơi thiếu sức sống.
“Chị ơi, đợi Nhị Nha với.”
Ông lão vừa nãy còn lạnh lùng như băng, bỗng nhiên cười tươi như hoa nở: “Nhị Nha, đi chậm thôi, cẩn thận không té. Đại Nha, đợi em gái một chút.”
Nghe vậy, Đại Nha quay lại, đợi em gái chạy đến rồi nắm lấy tay nhỏ của em, vừa nhảy chân sáo vừa đi tới quầy hàng, ngẩng đầu tò mò nhìn Thanh Âm.
“Sao hôm nay hai đứa tan học sớm thế? Bà các con nấu cơm chưa?”
“Bà chưa nấu đâu ạ, bố đến đón tụi con đi ăn ngoài.” Đại Nha nhanh nhảu trả lời xong thì quay ra mải chơi với mấy chùm chìa khóa kêu leng keng.
Sắc mặt ông lão lập tức trầm xuống, nhưng trước mặt hai đứa trẻ, ông không nói gì.
Nhị Nha trông có vẻ hơi uể oải, dựa vào chiếc xe đẩy làm chìa khóa, đôi mắt to chăm chú quan sát Thanh Âm.
Thanh Âm từng có nhiều năm làm việc tại các phòng khám lâm sàng, chỉ nhìn qua đã nhận ra Nhị Nha có gì đó không ổn.
“Bác ơi, có phải gần đây cháu gái nhỏ của bác không được khỏe không?”
“Con bé đã ho mấy tháng rồi, mà vẫn không khỏi.”
“Em gái cháu uống rất nhiều, rất nhiều loại thuốc rồi! Có loại trắng, loại đen, loại dẹt, loại tròn, còn tiêm rất nhiều nữa. Kim nhỏ như thế này, truyền dịch...” Đại Nha vừa nói vừa làm động tác minh họa, giới thiệu tình trạng của em gái mình.
Chẳng trách Nhị Nha trông ủ rũ như vậy: sống mũi xanh xao, môi nhợt nhạt. Thanh Âm thầm nghĩ, đây chính là kiểu ho do can vượng tỳ hư.
Thông thường, các bác sĩ thường rơi vào sai lầm khi chữa ho, đó là thấy ho thì cố gắng làm dịu hoặc dừng ho ngay lập tức. Vì người bệnh và gia đình thường sốt ruột muốn thấy hiệu quả ngay, nên thuốc an thần hay thuốc giảm ho thường được sử dụng để tạm thời ổn định triệu chứng. Tuy nhiên, càng như vậy, ho càng dễ bị kéo dài, và ho mãn tính luôn khó chữa hơn nhiều so với ho cấp tính.
Nhị Nha rõ ràng đã phát triển thành ho mãn tính. Nếu tiếp tục sử dụng thuốc bừa bãi như vậy, không chỉ không khỏi mà còn có thể khiến bệnh tình nặng thêm.
Kiếp trước, ông nội nuôi của Thanh Âm là một thầy thuốc đông y, dù sống giản dị ở nông thôn nhưng y thuật rất cao siêu. Ông được cả vùng, thậm chí nhiều người từ thành phố cũng đến tìm. Từ nhỏ, Thanh Âm đã theo ông đi khám bệnh, còn chưa biết nói đã thuộc lòng các bài thuốc và câu vè y học. Sau khi biết viết, cô bắt đầu sao chép đơn thuốc, theo ông đi khám, số lượng bệnh nhân mà cô từng gặp không hề ít hơn các bác sĩ thông thường.
Theo kinh nghiệm của cô, bệnh của Nhị Nha không phải quá nặng, chỉ cần dùng hai thang thuốc Đông y để điều hòa tỳ vị là được. Nhưng mà Đại Nha thì...
Nhìn vào ánh mắt của Thanh Âm, Đại Nha tinh nghịch lè lưỡi, sau đó nhanh nhẹn đứng dậy, rút ra một sợi dây đỏ bắt đầu chơi trò thắt dây.
Mười ngón tay nhỏ nhắn, linh hoạt như những chú tinh linh nhỏ. Thi thoảng, cô bé còn tạo ra một kiểu thắt phức tạp rồi nhìn Thanh Âm, nhướn mày đầy vẻ đắc ý, trông rất hoạt bát, rạng rỡ.
“Bác ơi, nói thật với bác, bệnh của Nhị Nha không nghiêm trọng đâu, không cần phải chạy khắp nơi tìm bác sĩ. Chỉ cần cho bé ăn thêm vài củ mài là được. Nhưng mà tình trạng của Đại Nha thì…”
Để không làm trẻ con sợ, Thanh Âm hạ giọng, ghé sát tai ông lão nói nhỏ: “Tình trạng của Đại Nha còn nghiêm trọng hơn cả em gái nhiều. Nếu không để ý, có thể sẽ nguy hiểm đấy.”
Ông lão cụt tay không bất ngờ khi cô nhận ra bệnh của Nhị Nha, nhưng việc cô nói rằng cơn ho dai dẳng mấy tháng trời, chạy qua biết bao bệnh viện lớn nhỏ không khỏi của Nhị Nha lại chỉ là bệnh nhẹ thì khiến ông không khỏi kinh ngạc.